Tô Tương Vân tò mò mở to hai mắt nhìn, mà Tô Tương Lăng thì cố ý rũ mí mắt xuống, chỉ liếc mắt ngắm nam nhân bước ra từ trong kiệu bước.
Một thân triều phục huyền sắc thẳng tắp, bên hông buộc dây thắt lưng cùng màu, tóc đen được buộc lên bằng một chiếc vương miện bằng vàng nạm ngọc cố định, thân hình thon dài cao thẳng, cả người phong thần tuấn lãng, lộ ra khí chất cao quý bẩm sinh, ngũ quan tuấn mỹ, đôi mắt kia xinh đẹp làm tim người ta đập nhanh hơn.
Sự thật bất luận diện mạo của Hoàng Phủ Nguyệt như thế nào, Tô Tương Lăng đều muốn trở thành Thái tử phi, một khi Thái tử lên ngôi, mình chính là hoàng hậu đứng đầu lục cung, sẽ có vinh quang cho Tô gia.
Mà giờ phút này, khi Tô Tương Lăng nhìn thấy càng kiên định quyết tâm chiến thắng.
Đối mặt với nam tử xuất sắc như vậy, thiếu nữ nào không động tâm?
Nhưng Tô Tương Lăng không phải nữ tử bình thường, nàng ta tự nhận mình có đầu óc, có kiên nhẫn, không phải cái loại lỗ mãng xông lên lộ ra vẻ mặt ngu ngốc nở nụ cười. Vì vậy, nàng ta sẽ không đánh giá một người nam nhân, bại lộ lòng ái mộ của mình.
"Tô tiểu thư." Dư công công tiến lên một bước.
Tô Nghênh Xuân vội vàng nói: "Dư công công, chúng ta không hiểu quy củ, không biết Đông Uyển không thể tùy ý tiến vào, hai vị muội muội muốn ngắm hoa mà thôi, xin công công không nên trách phạt."
Nếu bị phạt, sau đó nàng sẽ bị phụ thân mắng chết.
Từ nhỏ đều như vậy, tùy hứng các nàng ta sử dụng, họ làm sai thì chính là lỗi của nàng.
Dư công công nở nụ cười: "Tô tiểu thư, Thái tử ở đây, ngài nên cầu xin Thái tử mới đúng a." Dư công công vốn có chủ ý lấy lòng chủ tử giành được nhiều hảo cảm hơn, nhưng không biết lời này gây họa cho Tô Nghênh Xuân gặp phiền phức.
Tô Tương Lăng nghe vậy khẽ nhíu mày, tiến lên hành lễ, dáng người rất tao nhã đẹp mắt.
"Tô phủ tứ nữ Tô Tương Lăng tham kiến Thái tử điện hạ, Tương Lăng quá mức ham chơi, nghe Tam tỷ tỷ nói về hoa Đông Uyển nở rộ, nghĩ đến xem một chút gây thêm phiền toái cho thị vệ đại ca, thỉnh Thái tử trách phạt."
Lời nói này vừa ngây thơ vừa
thành khẩn, xứng với bộ dáng ta thấy còn thương, mặc cho ai sẽ nhìn thêm vài lần.
Tỷ tỷ cầu tình mà muội muội thì chủ động cầu phạt, so sánh này có vẻ người sau nghiêm khắc thủ lễ cỡ nào, biết tiến biết lùi.
Tô Nghênh Xuân ở bên cạnh sững sờ nhìn mà trợn trắng mắt.
Không thể không nói, Tô phu nhân dạy dỗ ra cô nương, nàng thật sự tự thẹn không bằng.
Liếc mắt nhìn biểu tình buông lỏng của Hoàng Phủ Nguyệt, đáy lòng cười thầm một tiếng.
Không cần chần chờ, dù sao tương lai sau này đó là sủng phi của ngươi, không bằng sớm chấp nhận thu đi.
- Tô Tương Lăng?
"Thần nữ ở đây." Giọng nói trầm thấp kia làm cho bên tai Tô Tương Lăng phiếm hồng, nàng ta thấp thỏm chờ đợi.
"Đã như vậy thì chịu phạt đi." Giọng điệu bình tĩnh, nói những lời không chút lưu tình.
Cái gì? Thái tử rõ ràng tuấn mỹ như vậy, tính tình thật lạnh lùng vô tình như thế?
Tô Tương Lăng cố gắng khống chế biểu tình không lộ ra kinh ngạc, để thể hiện rằng mình thật lòng chịu phạt, mà không phải đùa giỡn với trò chơi mánh khóe lạt mềm buộc chặt. Nhưng nghĩ đến tình huống Tô Nghênh Xuân lúc trước bị phạt, nàng ta nổi lên tâm tư nhỏ.
Nếu như có thể bởi vậy ngày ngày cùng Thái tử ở chung, Tô Tương Lăng bị phạt ngược lại gặp hoạ nhưng may mắn có phúc.
"Lấy cho người nọ một quyển "Nữ Đức", sao chép mười lần." Hoàng Phủ Nguyệt nói đối với Dư công công.
Dư công công đáp một tiếng "Vâng", xoay người đi vào Đông Uyển.
"Không biết phải đi nơi nào sao chép?" Vẻ mặt nhu thuận đặt câu hỏi của Tô Tương Lăng: "Nghe nói Thái tử giám học nghiêm khắc cẩn trọng, Tương Lăng tuyệt đối sẽ không có bất kỳ oán hận nào."
Hoàng Phủ Nguyệt nhìn Tô Nghênh Xuân.
Mặc dù hắn rất không muốn thừa nhận nhưng dù sao ở chung qua năm năm, chỉ cần nhìn một cái sẽ đọc hiểu ý của đối phương.
Nghe nói, lời này nàng nói ra ngoài đi.
Còn không biết, sau lưng nói bao nhiêu lời xấu xa về hắn.
Tô Nghênh Xuân đứng thẳng lưng, nhìn không chớp mắt, tận lực giả bộ vô tội.
Liên quan gì đến nàng.