Lưu phủ.
Lưu Huy dựa lưng vào gối mềm, nửa người nằm trên giường, một tay bọc vải trắng treo trước ngực, một chân nhấc lên cao, tỳ nữ đang cẩn thận đút canh cho hắn uống.
"Tê——" Khóe miệng giật giật, hắn phất tay đẩy tỳ nữ ra, thô bạo mắng: "Ngươi là tiện nhân muốn bỏng chết bổn thiếu gia sao?"
Loảng xoảng! Chén sứ vỡ vụn tung toé khắp sàn, tay tỳ nữ lập tức bị cắt, cúi đầu khóc nức nở.
- Khóc cái gì khóc, còn không mau đi! Nhìn diện mạo bình thường của tỳ nữ, nghĩ đến mỹ nhân thiếu chút nữa đến tay, lửa giận trong lòng càng thêm nồng đậm.
Tỳ nữ vội vàng không ngừng thu thập xong, lui ra ngoài.
"Nhi tử, đang nổi giận cái gì?" Lưu Nguyên bước vào phòng ngủ, đau lòng nhìn hài tử của mình suy yếu.
Bị thương với phạm phải phong hàn, Lưu Huy là người nối dõi ba đời đơn truyền của Lưu gia, khi nào chịu loại khổ này.
- Phụ thân, con muốn nhận định Tô Nghênh Xuân kia! Lưu Huy kích động nói: "Nạp tới đây làm tiểu thϊếp phòng thứ năm của nhi tử!"
"Chuyện này không dễ làm." Lưu Nguyên nhíu mày: "Tuy nói do tỳ nữ sinh ra, nhưng dù sao là nữ nhi Tô Thượng thư, cái này..."
-Ta mặc kệ! Lưu Huy dùng bàn tay không bị thương đấm vào ván giường: "Hài nhi không phải nó thì không thể!"
Khẩu ác khí này, không ra không được!
" Nhi tử đừng để bàn tay này bị thương" Lưu Nguyên vội vàng trấn an nhi tử : "Nếu không, liền tìm cơ hội gạo nấu thành cơm, đến lúc đó Tô Thế Cảnh chịu thiệt thòi, không thể nói được cái gì."
Mặc dù nữ nhân đó không có trợ lực giúp ích nhưng tốt xấu từ Tô phủ đi ra. Có thể cùng Thượng thư đại nhân thông gia, ra ngoài hắn có thêm vài phần thể diện. Thứ nữ đó không phải nữ nhi được sủng ái, nghĩ như vậy cho dù thủ đoạn đê tiện một chút sẽ không dẫn đến nhiền rắc rối.
-Phụ thân, gừng càng già càng cay a! Lưu Huy hưng phấn, chợt cảm thấy bệnh đã khỏi hơn phân nửa: "Chờ tay và chân này của bổn thiếu gia tốt rồi, liền đi. hắc hắc…"
"Nhi tử, ngươi nói tay chân này rốt cuộc bị thương như thế nào?"
Nhưng rơi xuống nước, sao lại bị gãy xương, còn nghiêm trọng như vậy.
"Hài nhi không biết." Lưu Huy lúc ấy ngã đến mơ mơ màng màng, nhớ rõ đầu tiên là đau tay, chờ thật vất vả mới từ trong hồ đứng lên, chưa kịp rống vài câu, xương đùi lại đau. Sau đó, liền ngất đi thẳng đến khi tỉnh lại đã ở trong phủ.
"Có thể không cẩn thận vặn vẹo đi." Hắn không quá để ý trả lời, trong lòng đều nhào vào chuyện muốn bắt tô Nghênh Xuân như thế nào.
"Ngươi a..." Lưu Nguyên định lải nhải thêm vài câu nữa, liền nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng hô to của quản gia:
- Lão gia, lão gia, thánh chỉ đến ——"
Lưu Nguyên trước tiên kinh ngạc sau đó mừng rỡ, nghĩ có phải lễ vật trước kia tặng có phải hiệu quả hay không, Hoàng Thượng muốn cho mình thăng quan tiến chức?
Lập tức chỉnh lại quần áo, vội vàng chạy về phía sảnh đường.
Quả nhiên, người tới là tổng quản Lý công công bên cạnh Hoàng Thượng, phía sau đi theo hai tiểu thái giám, ngoài phủ tựa hồ còn có một đội thị vệ, trận chiến rất lớn.
Lưu Nguyên có chút không hiểu, cười nói: "Lý công công vất vả rồi."
Lý công công không khách sáo với hắn: "Quỳ xuống tiếp chỉ đi."
Lưu Nguyên vội vàng xốc vạt áo lên, cung kính quỳ xuống.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Thái Thường tự khanh Lưu Nguyên, tham ô trái pháp luật, gian lận tư nhân, xâm chiếm nhiều điền trạch, nhi tử Lưu Huy cưỡng đoạt dân nữ làm một người chết, chứng cớ xác thực, từ nay trở đi niêm phong tất cả gia sản sung công, ngoại trừ già trẻ con đều lưu đày Mạc Bắc, cả đời không được hồi kinh, khâm thử."
Lưu Nguyên lập tức xụi lơ trên mặt đất: "Có phải có chỗ nào nhầm lẫn hay không, Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nghe lời chế giễu của ai, oan uổng a——"