Hoàng Thượng Trùng Sinh, Ngài Bị Hưu

Chương 28: Quán Ăn

" Tạ ơn sư phụ." Tô Nghênh Xuân lập tức đổi giọng, hưng phấn đến nở nụ cười rạng rỡ.

Dư Thiết Tính bị nàng cười đến mặt đỏ bừng, thầm nghĩ diện mạo xuất sắc như thế, quyền quý nào không muốn làm của riêng, Thái tử có thể muốn tránh hiềm nghi đi.

Không dám nhìn nhiều nữa, Dư Thiết Tính vội vàng cáo từ.

Tô Nghênh Xuân không suy nghĩ nhiều, tự mình lật cuốn sách, ngay cả một bóng dáng lớn đi vào, nàng cũng không phát giác.

"Học thế nào?"

Nàng hoảng sợ, thiếu chút nữa tay ném sách xuống đất.

Người nam nhân hơn mười ngày không gặp, mặc bộ trường bào màu trắng , tuấn mỹ như vậy, nhàn nhã tự đắc ngồi xuống bên cạnh bàn, cách nàng không xa không gần.

Không gần gũi nhưng không xa cách.

"Sư phụ nói ta, ngày thường nghiên cứu thêm, chắc không sai biệt lắm." Nàng nói sự thật.

Hoàng Phủ Nguyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không có cảm xúc dư thừa, trong lòng hắn không có tư vị.

Chịu đựng hơn mười ngày không xuất hiện, một mặt không quấy rầy nàng, mặt khác muốn nàng phát hiện, đối với hắn có tình cảm yêu thích giống như vậy.

Thế nhưng đều không có, mơ hồ ngay từ đầu, nàng đối với hắn không có một chút dấu hiệu động tâm, thậm chí có khi còn lộ ra vẻ chán ghét.

Hắn trăm tư suy nghĩ không giải thích được, đến tột cùng vấn đề nằm ở đâu, do mị lực của mình không đủ, hay tình đậu của nàng chưa mở.

Chẳng lẽ hắn quá mức nghiêm khắc với nàng, khiến cho tiểu cô nương sợ hãi?

Dù sao, đây chỉ là một tiểu nha đầu mười lăm tuổi mà thôi, khẳng định sẽ thích nam nhân ôn nhu hơn, nhưng hắn bây giờ...

Có chút ảo não đỡ trán, bây giờ hắn căn bản không cách nào ôn nhu như vậy.

"Thái tử?" Thấy đối phương thật lâu không nói, nàng cho rằng là không tin, liền nói, "Điện hạ có thể tùy tiện thi ta."

Trong lời nói lộ ra tự tin, cằm nhỏ nhắn thậm chí còn hơi nâng lên, giống như một con công nhỏ kiêu ngạo.

Hắn chưa từng thấy vẻ mặt Tô Nghênh Xuân như vậy.

Trong lòng hắn, nàng vĩnh viễn nhút nhát, ngây thơ, đáng yêu, kiều mị, còn có... Đôi mắt hắn đột nhiên đau đến không nhịn được nhắm mắt lại, hắn ổn định tâm thần, cảnh cáo chính mình, không thể tuỳ ý hành động, không thể thất lễ.

"Không cần, ta có đồ đưa nàng." Hắn đưa cho nàng cái hộp.

"Hả ..." Nàng do dự có nên mở ra hay không, nếu như là trâm tóc gì đó thì nàng sẽ không muốn nhận, để tránh tạo thành hiểu lầm.

Lạch cạch, Hoàng Phủ Nguyệt tự tiện giúp nàng đưa ra quyết định, hộp gấm mở rộng, bên trong có một cái bàn tính nho nhỏ, rất thanh tú đáng yêu, mỗi một hạt tính châu đều là ngọc thạch, mài đến cực kỳ bóng loáng.

"Thật xinh đẹp a." Tựa như văn nhân yêu bút mực vậy, Tô Nghênh Xuân trước mắt vừa bước vào ngưỡng cửa thương nhân, tự nhiên đối xử với người ăn cơm nói khác này, đối đãi càng thêm khác biệt với nhau.

Thấy nàng yêu thích không buông tay chơi đùa, lúc này hắn mới yên lòng, ngày khác Hoàng Phủ Nguyệt tính toán tặng một đại lễ.

"Cám ơn." Nàng thật sự quá thích bàn tính toán này, sẽ không ra vẻ giả tạo từ chối, cùng lắm thì sau này kiếm tiền cho hắn nhiều hơn, trả lại nhân tình này.

Hắn cố gắng khống chế cảm xúc không biểu hiện ra vui vẻ, nhàn nhạt gật đầu, nói:

"Nghĩ đến làm ăn cái gì không?"

Nàng không chút do dự nói: "Dân lấy thức ăn làm trời, tửu lâu đi."

Mấy ngày nay nàng suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng cảm thấy vẫn lựa chọn điều mình am hiểu mà làm.

Hắn đồng ý: "Đúng là tửu lâu là giúp người dễ kiếm lợi nhuận nhất, nhưng dưới chân thiên tử này, muốn nổi bật giữa một đám người cũ thì không phải việc dễ dàng."

"Chủ yếu do đồ ăn ngon." Nàng yên lặng nói, nói xong, cảm thấy ý kiến của mình có quá mức hời hợt không.

Hoàng Phủ Nguyệt cười khẽ: "Đúng vậy, ngoại hình đều là thứ yếu, món ăn mới quan trọng nhất."

"Cho nên đầu bếp rất trọng yếu." Được hắn khẳng định, tự nhiên lời nói của nàng nhiều hơn, "Đương nhiên, địa điểm của tửu lâu phải chú ý, ta cảm thấy..."

Hắn nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng nói vài câu, hai người bước đầu đều thỏa thuận những việc cơ bản mở tửu lâu.

"Cụ thể, chờ vài ngày nữa có tin tức sẽ bẩm báo cho ngài."

"Được."

Tô Nghênh Xuân cảm thấy có chút không thể tin, không nghĩ tới có một ngày, mình lại có thể cùng Hoàng Phủ Nguyệt lấy thân phận bình đẳng, ngồi cùng một chỗ thảo luận chuyện đứng đắn như thế.