Cuộc Sống Thường Ngày Cùng Mẹ Siêu Mẫu

Chương 8: Ra mặt cứu mẹ

Dù gì cũng là triển lãm ô tô hạng A. Chỉ trong một buổi sáng, hàng chục nghìn người nối đuôi nhau ra vào, đến 1h trưa thì nhiều người mới giải tán, người mẫu và nhân viên tại gian hàng cũng thay đổi đến giờ ăn trưa. Những con sếu hoang dã kia phải ăn đồ ăn do ban tổ chức cung cấp, trong khi Vương Lôi được các lãnh đạo cấp cao mời và nhất quyết yêu cầu cô và các nhà lãnh đạo đến khách sạn ăn trưa cùng nhau.

Phía khách sạn lớn.

Các nhà lãnh đạo tự nhiên là một bàn đầy rượu và các món ăn ngon cùng những người đẹp có mặt, trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng có một vài người nâng ly chúc mừng, nhưng đều bị Vương Lôi từ chối, cô không cùng họ nếm thử rượu ngon mà chỉ uống một ít nước trái cây.

Một số nhà lãnh đạo từ các nơi khác đã cùng nhau nói về sự phát triển của ô tô và mô hình tương lai, và họ càng lúc càng nói khoe khoang trước mặt Vương Lôi, hoặc là nhà anh có nhà máy hoặc là nhà tôi có đất đai, mọi thứ đều vô dụng trước mặt cô

Vô tình sau ba hiệp nhậu, người cầm đầu không biết ở đâu, uống hơi nhiều, mặt mũi bóng nhờn, mặc áo pô lô, nói giọng địa phương nặng nề, nếp nhăn gần như vắt hết dầu ra ngoài tiến đến gần Vương Lôi.

"Dám hỏi Vương Lôi tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi? và nhà cô ở đâu vậy?"

Câu hỏi này cũng được đặt ra giúp cho một số người khác có mặt ở đây, bởi vì họ cũng tò mò về thân phận của Vương Lôi, tại sao cô ấy có thể đến đây ăn uống cùng họ, khác với những người mẫu kia, hơn nữa lại còn ngồi cạnh người tổ chức Chu Bội Đức, rốt cuộc Vương Lôi không phải là siêu mẫu quốc tế nên những người này không quen biết cũng là điều dễ hiểu.

"Ha ha! Vị lãnh đạo này, tôi nghĩ sẽ lịch sự hơn nếu anh giới thiệu bản thân trước khi đặt câu hỏi đấy?" Vương Lôi đương nhiên không thích loại lão già béo ú này, trên mặt luôn mang theo nụ cười, nhưng trong lòng cô không thoải mái.

Lúc này, ông chủ của SPD, Chu Bội Đức, hiểu rằng Vương Lôi đang cố gắng giữ thể diện cho ông bằng cách tiếp chuyện, vì vậy, ông về phía người đàn ông béo ú và nói xen vào: "Nào, để tôi giới thiệu, đây là Tổng giám đốc kinh doanh khu vực phía Đông Nam của nhà máy sản xuất ô tô Từ Mao Tài. Anh Mao Tài ... đây là cô Vương Lôi cựu siêu mẫu châu Á, tôi quên giới thiệu đối với mọi người , cô ấy là ngôi sao chói lọi nhất trong thành phố của chúng ta đấy! Ha ha ha ha, chúng ta cùng làm quen với nhau đi"

"Lão Chu, anh nói bậy bạ, tôi nào phải là siêu mẫu châu Á gì đó đâu?" Vương Lôi khiêm tốn đẩy vai Chu Bội Đức và nói một cách quyến rũ.

Từ Mao Đài tiếp lời và nói: "Ồ, hóa ra là vậy, rất vui được gặp cô! Nếu hôm nay cô Vương có thể đến giúp đỡ, cô thực sự có thể giúp chúng tôi thêm vài lần triển lãm nữa chứ."

"Đừng nói như vậy, tôi chủ yếu là muốn cho bạn học Chu đại đầu một chút mặt mũi mà thôi, ha ha!" Vương Lôi liếc nhìn Chu Bội Đức và cười nói.

"Ha ha ha ha!" Cả phòng cười ồ lên, Chu Bọi Đức không cảm thấy có gì không ổn, nhưng Từ Mao Tài khi nghe thấy lại cảm thấy hơi khó chịu.

"Cô Vương, cô nói như vậy là không đúng, thay vì nể mặt anh Chu, vì sao không cho chúng tôi một chút mặt mũi?"

"Ôi, không, không, là lỗi của tôi, tôi tự phạt uống rượu, được không?"

Vừa nói, Vương Lôi vừa cầm nửa cốc nước hoa quả trên bàn uống một hơi cạn sạch, gật đầu nâng cốc chúc mừng.

Nhưng Từ Mao Tài, đỏ bừng cả mặt, vẫn cố chấp nói "Cô Vương này, không có cách nào tự phạt mình đâu. Thế này đi, để tôi rót 2 ly rượu và nâng ly chúc mừng. Cô thấy thế nào?"

Thấy vậy, Vương Lôi quay đầu nhìn về phía Chu Bội Đức, ông Chu lập tức hiểu ra, thở một hơi nói: "Này anh Từ, đừng ép cô ấy, buổi chiều cô ấy còn có việc, chúng ta có thể gặp lại vào một ngày rảnh rỗi khác, được không?"

Từ Mao Tài dù gì cũng có thể coi là người nổi tiếng trên địa bàn của mình, ngay cả chủ tịch xí nghiệp phía đông nam và ngay cả quan chức địa phương cũng phải ưu ái cho ông ta một chút thể diện, nên ông ta nghĩ đến mình không được người mẫu nữ này hoan nghênh.

Nụ cười của Từ Mao Tài đột nhiên lắng xuống một chút: "Ờ... ừm, vậy cô Vương, dù sao cũng phải giữ cho tôi một chút thể diện chứ, cô có thể thêm wechat của tôi không? Chúng ta hãy tìm một nơi để uống một hoặc hai ly sau khi làm xong công việc vào buổi tối, cô nghĩ sao?"

"Ha ha, thứ lỗi, Từ tiên sinh, nói thật là tôi đã lâu không ló mặt tham gia triển lãm, một ngày này tôi đã rất mệt, phải về công ty để làm việc sau khi kết thúc. Chúng ta sẽ gặp lại khi cơ hội được chứ, Từ tiên sinh?"

Chu Bội Đức vẫn luôn giúp Vương Lôi nói chuyện, dù sao mời cô ấy cũng không dễ dàng gì, và anh cũng không muốn đắc tội với người bạn học cũ này. Hơn nữa, Vương Lôi còn giúp anh rót một ít tiền mặt từ quỹ dự án cho buổi triển lãm ô tô này. Ông Chu lúc này mới nói thêm: "Đúng, đúng, chúng ta sẽ gặp lại sau, chúng ta sẽ gặp lại sau, ha ha ha!"

Lúc này Từ Mao Tài có chút không kiên nhẫn, sắc mặt tối sầm lại nói: "Vương tiểu thư, tôi hết lần này đến lần khác đưa cô rượu mời, mà cô không chọn, có vấn đề gì sao? Tôi quá hiểu trong giới người mẫu các cô, các cô muốn đồ và tiền thì cứ nói ra"

Vương Lôi sắc mặt tái nhợt dựa vào trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, có vẻ cực kỳ không vui, nghĩ lại cũng rất ít người dám nói chuyện với cô như vậy.

"Chu đại đầu, đây là người anh chiêu đãi sao, trình độ chỉ có như vậy?" Vương Lôi nghiêng đầu hỏi ông Chu bên cạnh.

Lúc này, ông Chu nhất thời không nói nên lời, xấu hổ đến mức muốn vùi đầu vào ly rượu, bản thân ông cũng không quen lắm với họ Từ này, được một người bạn tốt giới thiệu, ông chỉ muốn mở rộng thị trường nên mới tổ chức triển lãm ô tô để củng cố mối quan hệ giữa những người này, người bạn đó là người của lão Từ nên ông mới thờ ơ không quản như vậy.

Thấy ông Chu học nhiều biết rộng lúc này không nói nên lời, Vương Lôi cũng không phải người nhút nhát, cô trực tiếp hỏi lão Từ: "Từ tiên sinh cứ nói thẳng ra đi! Ý ông muốn gì?"

Ông Chu vội vàng lặng lẽ lắc đầu với Từ Mao Tài, nhưng lão Từ không để ý và mỉm cười với Vương Lôi: "Cô còn cần phải hỏi sao? Không phải là nó rõ ràng rồi à? Cô Vương, ý của tôi là, nếu cô có thể đi cùng tôi, cô cứ đưa ra giá đề nghị, bao nhiêu tùy thích."

Lúc này những người khác có mặt mới ý thức được, cho dù người phụ nữ kia là ai, thì Từ Mao Tài cũng không nên nói những lời khó nghe như vậy. Một chiếc cốc trên tay ném ra ngoài, canh nóng và nước rơi xuống người lão Từ.

"Mẹ mày! Dám giở trò côn đồ với bà già như tao, mày uống rượu đến mức hư não rồi à?"

Tiếng hét giận dữ này cũng khiến những người khác bên ngoài phòng ăn kinh ngạc.

Ông Chu vỗ đùi: "Oái! Làm sao mọi việc lại thành ra thế này"

Vì vậy, ông ta vội vàng đến bên cạnh Từ Mao Tài để giúp lau quần áo, trong khi lão Từ đang cầm lấy chai rượu, đẩy những người khác sang một bên, đứng dậy cầm chai rượu định đập Vương Lôi, nhưng lại bị một bóng người từ bên ngoài xông vào đánh gục trên mặt đất. Những người bên ngoài nghĩ rằng đó là hành động "tốt" của Chu Bội Đức nên họ dùng cả nắm đấm và lòng bàn tay tát vào mặt ông Chu

"Mẹ kiếp! Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi! không phải tôi! Không phải tôi!" Ông Chu năm dưới đất đau đớn hét lên.

Vương Lôi kĩ nhìn bóng người từ bên cạnh nhảy ra, kinh ngạc thốt lên: "Con trai?"

Tiểu Bằng nghe mẹ gọi, nhìn kỹ lại người phía dưới, hóa ra là Chu thúc thúc, biết mình đánh nhầm người, anh lập tức tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, đá vào bụng Từ Mao Tài một cái. Cái chai trên tay lão Từ bị đá, tiện tay ném ra bị Tiểu Bằng giơ cổ tay lên đỡ, phịch một tiếng, nửa bình rượu vỡ vụn, đồng thời đập vỡ chiếc kính đồng hồ Rolex màu xanh lục trên cổ tay anh, may mà không bị thương nặng. Tiểu Bằng xót xa nhìn chiếc đồng hồ bị đập nát và ước gì mình có thể gϊếŧ cái lão già bẩn thỉu vì dám xúc phạm mẹ anh. Ngay khi Tiểu Bằng định tiếp tục lao vào ẩu đả, anh đã bị một số người xung quanh ngăn lại.