Cuộc Sống Thường Ngày Cùng Mẹ Siêu Mẫu

Chương 3: Mẹ Vương Lôi tức giận

"Này, sao cảnh sát biết chúng ta đang chơi bài ở đây?" Lúc này Trương tỷ - người phụ nữ thứ tư trong bàn vốn ít nói, không nhịn được mà hỏi.

"Đừng hỏi, em biết." Vương Lôi bình tĩnh nói.

"Em biết? Là ai? Không phải là em đã gọi cảnh sát chứ?"

"Hừ! Hỗn đản kia...đây không phải lần đầu tiên hắn lừa mẹ hắn." Vương Lôi tức giận khịt mũi.

"Lôi tỷ, thật hay giả vậy? Thằng nhãi này dám báo mẹ nó sao?" Phi Phi hỏi một cách hoài nghi.

"Cũng bởi vì chị không quan tâm đến nó, tiểu tử, trở về không đánh chết nó mới là lạ."

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, hôm khác chị em sang nhà chị đi" Ân Nguyệt vừa nói vừa dọn đồ

"Đã muốn đi rồi? Ở lại với em một lát nữa, có gì gấp sao?" Phi Phi nói.

Vương Lỗi lập tức nói: “Cũng gần chín giờ rồi, một lát nữa chồng em sẽ về, bị chặn trong nhà với cái "còng tay", bọn chị chịu không nổi thì phải làm sao?"

"Ha ha ha ha ha!"

Sau một tràng cười sảng khoái, trò chơi kết thúc tại đây, các cô gái ra về, và chiếc xe cảnh sát vừa rồi đến nhà Phi Phi đang trên đường trở lại văn phòng.

"Đội trưởng Đồng, cô gái vừa rồi sao giống cựu siêu mẫu Vương Lôi vậy?"

"Không phải giống, mà chính là cô ta."

"A! Là thật sao? Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy một người nổi tiếng!"

"Chờ chút, rồi em sẽ rõ!"

Đội trưởng Đồng trẻ tuổi lấy điện thoại di động ra và gọi, đồng thời bật loa ngoài.

"Reng...reng..." Sau vài hồi chuông, điện thoại được kết nối và một giọng nữ dễ chịu vang lên.

"Xin chào! Tiểu Đồng."

"Cô Lôi, thật xin lỗi, tôi không biết cô ở đó. Vừa rồi có người giấu mặt báo lên đồn cảnh sát. Có thể là có người chơi khăm cô. Bây giờ, các phóng viên đều thích cố ý quấy rối nhân vật của công chúng để viết bài."

"Không sao đâu, Tiểu Đồng, đừng lo lắng, nhất định không phải phóng viên hay gì đó, nhất định là con tôi nó làm loạn, hơn nữa cũng không phải lần đầu, lần sau anh bắt được nó, hãy kiện nó tội phá rối trật tự và pháp luật"

"Thì ra vậy... chẳng trách lại giấu tên? Tôi dám nói hắn lại quậy nữa, tôi không dám bắt đứa nhỏ của cô đâu, lần trước nó đến phòng thẩm vấn, ăn ngấu nghiến tất cả đồ ăn của tôi rồi. Đừng để nó đến lần nữa"

"Ha ha ha! Là vì cái này sao? Được rồi, tôi về sẽ "chăm sóc" nó, tạm thời thế đã nhé, tôi lái xe đây, cho tôi gửi lời hỏi thăm đến chị của anh nhé"

"Được, tạm biệt cô, Tiểu Lôi."

"Tạm biệt."

Lúc này, nữ cảnh sát trẻ ngồi trong xe cảnh sát kinh ngạc nhìn Đồng đội trưởng nói: "Đồng đội trưởng, anh thật sự biết cô ấy sao?"

"Đúng vậy! Cô ấy là cựu học sinh của chị gái anh, và cô ấy rất tốt với anh khi còn nhỏ"

"Ồ! Anh thật tuyệt!"

"Ha? Anh sẽ cho em biết sự lợi hại là như thế nào, tiểu tiên nữ, ha ha!"

"Hừ! Bỏ tay ra! Chán ghét!"

Đã hơn chín giờ đêm.

Một chiếc xe MINI màu xanh đen không mấy nổi bật đang phóng vun vυ't trên con đường trong khu đô thị, không ai có thể nghĩ rằng người ngồi trong chiếc xe cũ kĩ lại là siêu mẫu đình đám một thời. Hiếm hơn nhiều so với một chiếc Porsche và Ferrari đang băng băng trên đường.

Sau khi Vương Lôi về đến chung cư Palm Garden, cô đỗ xe ở tầng hầm, cầm lấy túi xách và bước ra khỏi cửa xe.

"Dám gọi mẹ mày là Vương Đại Sào... dám cúp điện thoại của mẹ... và gọi cảnh sát..." Vương Lôi tức giận lẩm bẩm, như thể có người sắp chết đến nơi, cô vội vã bước vào thang máy trong tòa nhà.

Lên đến phòng, vừa đút chìa khóa mở cửa, cô liền hét lên: “Lý Thừa Bằng! Mày chết đi cho mẹ."

Vương Lôi vào cửa, cởi giày ném xuống đất, hét lên nhưng lại nhận ra không có ai trong phòng khách.

Lúc này, cậu bạn nhỏ đang tắm trong phòng tắm nghe rõ mồn một tiếng mắng của mẹ Vương Lôi, dừng bàn tay đang xoa bọt trên tóc mình lại, trợn trắng mắt, biết mẹ nhất định dã biết chuyện mình báo cảnh sát.

(Lần này chết rồi! Lại ăn đánh!) Tiểu Bằng ngây ngốc nghĩ trong bụng

"Con...con...con đang tắm, mẹ đợi con chút..."

Vương Lôi cẩn thận lắng nghe, phát hiện con trai đang ở trong phòng tắm nên bình tĩnh nói: “Được! Cứ tắm rửa từ từ, mẹ sẽ đợi con trên ghế sô pha."

Mặc dù Vương Lôi nói nhẹ nhàng nhưng điều đó lại càng khiến con trai Tiểu Bằng của cô cảm thấy tồi tệ hơn.

Trong lời nói chậm rãi ôn hòa rõ ràng còn ẩn chứa sát ý, điều Tiểu Bằng lúc này còn có thể làm chỉ là câu giờ thời gian nghĩ biện pháp xem làm như thế nào để chạy trốn.

Năm phút trôi qua.

Vương Lôi với lấy con dao và gọt một quả táo trên bàn phòng khách.

Vương Đại Sào là biệt danh mà người bạn thân nhất của cô -Ân Nguyệt đặt cho Vương Lôi khi cô còn học đại học, vì cô đã uống quá nhiều trong bữa tiệc sinh nhật của cô, trong lúc ngủ Vương Lôi đã nắm lấy ngực Ân Nguyệt mà bú ɭϊếʍ say sưa, Ân Nguyệt thì tức giận đến mức đánh cô không tiếc tay. Ngày hôm sau tỉnh lại, ngoài mấy cục u to tướng trên đầu, cô còn bị đặt biệt danh là Vương Đại Sào.

Rất ít người biết đến biệt danh này của cô, con trai cô cũng không biết nghe thấy nó từ đâu, có lẽ là dì Ân của nó nói cho? Cũng có thể là cha của nó nói? Dù sao, mỗi lần tiểu hỗn đản này không vừa lòng với cô điều gì, đều sẽ không nhịn được gọi vài tiếng biệt danh của cô, sau đó tự nhiên sẽ bị đánh không thương tiếc.

(Thằng khốn! Sao mày dám gọi mẹ bằng biệt danh!)

Vương Lôi hung hăng gặm quả táo, trong lòng âm thầm tức giận, cô nhất định phải giáng xuống một đại chiêu trọng thương thằng nhóc này.