Chạy Trốn Cùng Kẻ Ác

Chương 8

Nhưng mà ngẫm lại thì Lãnh Dạ có ánh trăng sáng của chính mình, còn làm chuyện cặn bã như vậy với nữ chính chỉ vì cô có đôi mắt giống với ánh trăng sáng của anh ta, sau khi bạch nguyệt quang trở về thì lại không do dự mà vứt bỏ nữ chính, có thể thấy được tam quan của anh ta không giống với Bạch Vãn Vãn.

Bạch Vãn Vãn chặt chẽ chú ý biểu cảm của Thẩm Thời Thâm, đúng là thấy lúc anh nhìn thấy Lãnh Dạ thì híp đôi mắt lại một chút, sau đó trên mặt giãn ra, nở một nụ cười không mặn không nhạt như cũ.

Anh nâng bàn tay có khớp xương rõ ràng của mình lên, chỉ vào đầu mình một chút:

"Không có cách nào, nơi này chứa quá nhiều cặn bã phong kiến, không giống loại người như cậu Dạ, bên người luôn có đầy người đẹp vây quanh, tùy tay vớt một người có đôi mắt dáng dấp giống với người mình yêu để trò chuyện an ủi, không hiểu những người cổ hủ như chúng tôi đây đâu."

"..." Những lời này có nội dung ngầm trào phúng quá mạnh, gương mặt của Lãnh Dạ vốn dĩ đã lạnh như băng sương thì nay lạnh xuống âm độ luôn rồi.

"Thôi được rồi " Thẩm Thời Thâm đứng dậy khỏi ghế, lại ho khan vài tiếng, "hào phóng" mà nói: "Tôi cũng không muốn khiến cho chú Đường phải khó xử, nhưng mà tác phong của lệnh lang thật sự tôi không dám khen tặng, vừa vặn hôm nay có nhiều người như vậy, đã thế thì mời mọi người chứng kiến luôn."

Thẩm Thời Thâm nhấc mí mắt lên quét một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Đường Hội: "Hôn ước này là nhà họ Thẩm chúng tôi hủy, nhưng mà chuyện này cũng là nhà họ Thẩm chúng tôi có lý, hy vọng về sau chú Đường cùng thím không cần lấy những hứa hẹn ước định của người lớn ra để nói chuyện nữa."

Nói xong một tràng dài này, anh đã thở hồng hộc, môi cũng trắng bệch, khiến cho người khác có cảm giác anh có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng mà anh vẫn ổn định cơ thể, khẽ gật đầu với mọi người giữa sân, nho nhã lịch sự nói: "Xin lỗi vì đã quấy rầy hứng thú của các vị, hẹn gặp lại."

Tiếng lòng của mọi người: Không quấy rầy chút nào đâu, thậm chí còn muốn hóng hớt ăn dưa tiếp.

Nhưng mà, nông dân trồng dưa đã mang theo người của anh, không quay đầu lại mà đi rồi.

Bạch Vãn Vãn rất hứng thú xem đám người bọn họ vả mặt xong lập tức chạy, cơ bản là đã xác định Thẩm Thời Thâm này không thích hợp, nếu không thì làm sao mà anh biết Lãnh Dạ sẽ tìm một người có đôi mắt giống ánh trăng sáng của anh ta để làm thế thân.

Thậm chí, trong tiểu thuyết có nhắc tới cô Thẩm cũng không thích Đường Tuấn Lai, muốn từ hôn. Nhưng mà nhà họ Đường sao có thể bỏ qua cơ hội liên hôn với nhà họ Thẩm được, dùng hứa hẹn ước định của người lớn để ép cô Thẩm kết hôn với đường tuấn lai, thành lập nên mối quan hệ liên hôn.

Những chuyện này không có khả năng đều là sự trùng hợp.

Bạch Vãn Vãn cũng theo đám người đi ra ngoài, hiện tại cô tràn ngập hứng thú đối với cái người tên Thẩm Thời Thâm này, nhưng cứ tùy tiện tiến lại làm quen như vậy thì khẳng định là sẽ trở thành pháo hôi (*).

(*) Pháo hôi: nhân vật phụ làm đá kê chân, chỉ xuất hiện thoáng qua và bị gϊếŧ hoặc loại bỏ trong cốt truyện.

Dù sao thì cô cùng vai ác cũng đứng ở hai mặt đối lập, nói không chừng trong sổ ghi nhớ của người ta đã ghi hận cô không biết bao nhiêu bút rồi.

Thấy đoàn người của Thẩm Thời Thâm đã tới cổng lớn ở bên ngoài hội trường rồi, ngoài đấy chính là xe của bọn họ, Bạch Vãn Vãn bỗng nhiên linh cơ vừa động (*), ngón tay vân vê nhẹ, một chú thuật sinh ra trên đầu ngón tay của cô.

(*)Linh cơ vừa động: chợt nhớ ra, chợt nghĩ ra, chợt thông suốt.

Sau khi cô bắn chú thuật ra, chú thuật hoàn toàn đi vào đèn treo nơi Thẩm Thời Thâm sắp đi qua, đèn treo kia trực tiếp rơi xuống, không nghiêng không lệch mà nện xuống đầu của Thẩm Thời Thâm.

"Cẩn thận!"

Bạch Vãn Vãn chạy qua trình diễn màn "mỹ nhân cứu anh hùng", đẩy Thẩm Thời Thâm ra.

Bởi vì thân thể của người ta không tốt nên không dám dùng sức đẩy, sợ đυ.ng đến chỗ nào đấy lại đi luôn như nữ chính thì toang, khoảng cách quá nhỏ khiến cho Bạch Vãn Vãn không có chỗ để lui, chiếc đèn treo kia nện thẳng lên trên người cô.

...Đương nhiên là không đau, dù sao cũng là chính mình ra tay nên cũng tính đến chuyện này rồi.

Mọi người bị biến cố đột nhiên này làm cho khϊếp sợ, luống cuống tay chân nâng Thẩm Thời Thâm dậy, sau khi thấy anh một cọng lông cũng không hao mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới hỏi Bạch Vãn Vãn: "Cô gái, cô không sao chứ?"

"A, có hơi đau." Bạch Vãn Vãn nhe răng trợn mắt, tỏ vẻ chính mình rất đau, lại nhìn về phía Thẩm Thời Thâm, cười: "Tình huống khẩn cấp nên ra tay không biết nặng nhẹ, dọa đến anh rồi, tôi xin lỗi."

"...." Thẩm Thời Thâm nhìn thấy Bạch Vãn Vãn, vô cùng kinh ngạc, đôi mắt híp lại một chút, biểu cảm rất giống với lúc nhìn thấy Lãnh Dạ, bị Bạch Vãn Vãn nhạy bén nhìn thấy.

Đúng thật là Thẩm Thời Thâm quen biết cô.

Nhưng mà đại khái là hôm nay anh vả mặt sướиɠ rồi, cũng đánh đến mệt mỏi, không có chút hứng thú nào với cô.

Cho nên đối mặt với "ân nhân cứu mạng", giọng điệu của Thẩm Thời Thâm có vẻ có chút có lệ: "Người nên nói xin lỗi là tôi, liên lụy khiến cô bị thương, chờ chút tôi bảo bọn họ đưa cô đến bệnh viện, kiểm tra một chút xem xương cốt có bị thương hay không… khụ khụ khụ."

Nói chuyện, anh lại ho khan một trận nứt hết ruột gan.

"Không cần phiền toái như vậy, chỉ là vết thương nhỏ, trở về bôi chút dầu hoa hồng là được," Bạch Vãn Vãn nói, lại chớp chớp mắt với Thẩm Thời Thâm:

"Nhưng mà tôi hơi đói bụng, nếu muốn cảm ơn tôi vậy thì không bằng mời tôi ăn hoành thánh nhân cá mặn đi?"

… Hoành thánh nhân cá mặn là bút danh của tác giả cuốn tiểu thuyết mà cô xuyên qua, nếu Thẩm Thời Thâm cũng xuyên qua đây từ thế giới của cô thì chắc chắn sẽ có phản ứng.

Thẩm Thời Thâm nghe vậy, im lặng một giây, biểu cảm có vẻ một lời khó nói hết, thậm chí mang theo vài phần ghét bỏ nói: "Khẩu vị của cô thật độc đáo."