Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ Đại

Chương 37: Tiểu Phúc và Thạch Đầu Muốn Đi Học

Ngày hôm sau thức dậy là mẫu thân làm đồ ăn sáng. Phòng bếp sương mù lượn lờ, hương thơm lại làm cho bụng nàng lỗ kêu.

Nàng rửa mặt hoàn tất, tam bộ hai bước liền đi đến mẫu thân bên cạnh, hơi hơi cúi đầu xem tiểu l*иg hấp bên trong mấy cái bánh bao mập mạp. Chính là sắc hương vị đều đủ, tuy là bánh bao đơn giản, nhưng bánh bao này còn thật làm cho nàng nghĩ ra lời nói này.

"Nương chưng bánh bao chính là thơm, ăn mãi không chán." Mẫu thân nấu ăn rất vừa miệng, nàng đều muốn ăn thường xuyên không chán.

Buổi sáng, mẫu thân nấu cháo ngô, bánh bao có cả đồ chua.

Tích mẫu hiển nhiên không đem lời nói nàng để ở trong lòng, nhưng nhìn nàng có bộ dàng thèm ăn như con mèo, kìm lòng không đặng giơ lên tươi cười: "Được, nhanh chóng kêu Tiểu Phúc, Thạch Đầu, Tiểu Yên, Bánh Bao thức dậy rửa tay ăn điểm tâm, thực muốn đi ra ruộng tìm việc coi, liền ăn bữa sáng nhanh chóng đi, đi phải đi luôn, hai ngày trước che che giấu giấu, ta thực mệt chết."

" Dạ dạ dạ, Nương nói đều đúng, con hôm nay ở nhà trông tụi nhỏ cho người ra ngoài." nàng vẻ mặt tự tin chụp bộ ngực, hình dạng thực tượng là làm tốt.

Tích mẫu nhìn thấy nữ nhi nhà mình lại tràn đầy tự tin như thế thì yên tâm.

"Trước kêu nhanh ăn điểm tâm đi!"

Nàng trưng ra khuôn mặt tươi tắn, cười a a đáp lại một tiếng, chợt xoay người từ phòng bếp, trực tiếp hướng về phòng nhỏ chạy đi.

Ở phòng nhỏ, Tiểu Phúc, Thạch Đầu đã thức đang ngồi trên ghế, rung đùi đắc ý đọc cái gì. Nàng đi đến nghiêm túc nghe, lại là Tam Tự kinh, có chút kinh ngạc.

Nàng kinh ngạc không phải vì sao nơi này sao lại có Tam Tự kinh, mà là chưa từng đi học như hai đứa sao có thể hiểu được Tam Tự kinh. Theo lý thuyết, trong nhà không có một quyển sách, lại nhìn hai đứa như có vẻ thường xuyên đọc sách.

"Tiểu Phúc, nhị tỷ hỏi đệ một chuyện, đệ phải thành thật. nói cho đại tỷ biết." nàng đi đến, đứng trước mặt hai đứa, hơi bày ra bộ dạng lão đại, quyết định hỏi rõ chuyện này.

Tuy là Lưu gia đã không nghèo khó như trước, thậm chí hai tên nhóc thường đi ra ngoài tìm bạn bè chơi đùa. Tiểu Phúc là một hài tử nhanh trí, Thạch Đầu là một hài tử hiểu chuyện, nhìn thấy nàng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, gấp gáp đứng dậy.

Nàng nhìn thấy đệ đệ và nhi tử khϊếp đảm như vậy, tâm không khỏi mềm nhũn, thôi làm bộ dạng lão đại, nhẹ giọng nói: "Không cần lo lắng, ta cũng không phải muốn đánh hai đứa mắng hai đứa, chỉ là nghĩ hỏi một chút hai đứa là từ chỗ nào học được Tam Tự kinh?"

Trong ký ức, nàng rất thương đệ đệ này, tuy không đến mức nuông chiều, không trách mắng. Tại trong lòng nàng, nếu như nhà chỉ có đệ là nhi tử duy nhất, có lẽ phụ mẫu dành trọn tình thương cho đệ ấy.

Tích mẫu biết tâm nàng như thế nên có nhiều câu oán trách không nói, nhưng trong nhà cũng chỉ có một nhi tử nói dỗi, bà cũng chỉ có thể đem nỗi khổ này dằn xuống đáy lòng.

Mà Tiểu Phúc đã lớn, hơn nữa là hài tử con nhà nghèo, so với tuổi hài tử khác thì trưởng thành sớm hơn nhiều, tin tưởng hắn biết là rõ là nàng có yêu thương cũng có chút ghét mình. Bây giờ, mỗi lần gặp nhị tỷ hơi nghiêm mặt, tâm lý liền cảm thấy rất sợ hãi. Còn Thạch Đầu chỉ gặp được mặt hiền lành của nàng, ít thấy mặt nghiêm khắc của nàng nên sợ là chuyện thích đáng.

Bởi vậy, hắn trả lời nàng cũng là nhỏ giọng như tiếng muỗi kêu: "Lúc tiên sinh dạy học, đệ và ngoại tôn tử ở bên ngoài học đường nghe, mỗi ngày nghe mọi người đọc, liền yên lặng ghi nhớ."

Nàng kéo dài lỗ tai mới nghe được những lời đệ đệ nói, xem Thạch Đầu sắc mặt rất sợ hãi, ôn nhu cười nói: "Hai đứa thích học bài?"

Thạch Đầu sợ hãi bất an liếc mắt nhìn nương, đầu cúi thấp nhìn đôi giày mà nương làm cho hắn, đôi tay bất an nắm chặt, lấy lại tinh thần, thẳng thừng đáp một tiếng rõ ràng:"Dạ nương, Con và cửu cửu rất muốn được đi học".

Tiểu Phúc nhìn bộ dạng của ngoại tôn tử cũng lấy lại tinh thần đối mặt với nhị tỷ gật đầu, nàng nhẹ nhàng cảm thán, sau đó duỗi tay nhẹ nhàng vuốt đầu hài tử và đệ đệ ôn nhu nói:"Ta lúc trước hứa với hai đứa nếu có bạc liền cho đi học, do lúc đó gặp phiền phức với nhà Mã goá phụ nên chưa sắp xếp cho hai đứa được, ăn điểm tâm sáng xong chúng ta liền đưa Tiểu Phúc đi học đường học bài, Thạch Đầu cũng được đi học cùng cửu cửu, ta sẽ xin cho con đi học sớm hơn với tuổi của mình chịu không?."

Thạch Đầu ánh mắt sáng rực, xà vào lòng nàng, nàng nhẹ nhàng xoa đầu nhi tử, kéo hai đứa ra bàn ăn, rồi trở về phòng Tiểu Yên, nhi nữ rất giỏi, không chờ nàng đến đã thức dậy rửa mặt cho đệ đệ cùng với mình xong hết. Nàng chỉ việc dẫn hai đứa ra ngoài bàn ăn, nhờ đại tỷ chăm dạy đi, hôm nay Bánh Bao có thể chập chững đi được hai ba bước ngắn, không lâu sau có thể tự mình đi được.

Nhìn thấy cả nhà ăn xong, Tiểu Yên dọn dẹp chén đĩa, nàng đi đến ôm Bánh Bao đi vài vòng cho hắn xuống cơm, lại dặn Tiểu Phúc và Thạch Đầu không được ra ngoài chơi, hôm nay phải ở nhà trông nhà với nàng.

Mẫu thân sau hai ngày không ra cửa, đến đúng ngày người nhanh chân đi làm hết việc gian dỡ, đến nay đã hơn một tuần khi xảy ra mâu thuẫn với Mã goá phụ, nàng cũng học được rất nhiều từ việc đó, mẫu thân và đại tỷ ở nhà rất hài hòa nhưng khi đυ.ng chuyện là không ngại ai, đúng là dòng máu nhà nàng đổ ra.