Các nàng còn có một vị chất nữ, đã từng là Thái Tử Phi của đương kim Thánh Thượng.
Mà Tần quốc công vốn là quan văn, từng hộ giá có công, bởi vậy được phong làm quốc công. Tuổi của ông cũng đã lớn nên từ quan chuyển Quốc công phủ về cố hương Lâm An.
Đến lúc đó mừng thọ yến, không thể thiếu đại quan quý nhân tới tham dự. Thịnh yến quan trọng như vậy nàng nhất định không thể thất lễ.
Nhìn nàng bị gia thế hiển hách dọa sợ tới mức khuôn mặt nhỏ tái nhợt, Long ma ma không hài lòng: “Phụ nhân đoan trang không được thể hiện rõ sắc mặt, gặp chuyện không hoảng, chỉ việc nhỏ như vậy cũng đã bị dọa sợ sao có thể thích ứng được với cuộc sống sau này?”
Đúng vậy nàng phải làm con dâu Thẩm gia ba tháng, cũng phải thích ứng với những chuyện này.
Vì thế nàng ngoan ngoãn xin lỗi: “Long ma ma nói đúng, là ta thất lễ.”
“Được, trẻ nhỏ dễ dạy.” Dứt lời, Long ma ma mở tấm vải gấm bọc trong rương gỗ bên cạnh.
Bao Xuân Oánh và Nguyệt Linh tò mò vươn dài cổ.
Rương gỗ mở ra,chủ tớ hai người lập tức bị làm cho hoa mắt. Lông ma ma ma lấy mũ phượng mạ vàng khảm ngọc trai, mã não, hồng ngọc ra, so ra có thể gấp đôi mũ phượng nàng đội hôm đó.
Nàng mở to mắt yên lặng đếm, trên mũ phượng lại có mười cây hoa, phía trên còn có hạt châu lớn, dưới có hạt châu nhỏ, trên đầu phượng hoàng có ngọc trai kết lại.
Dưới ánh mặt trời tươi sáng, trăm ngàn trân châu đá quý rực rỡ lấp lánh cũng khoe ra phong hoa ngày xưa của chủ nhân mũ phượng này.
Long ma ma tự hào giới thiệu mũ phượng đỉnh đầu rực rỡ loá mắt này: “Đây là mũ phượng lão phu nhân năm đó gả vào Thẩm gia, khi đó lão phu nhân phong hoa tuyệt đại tới mức nào. Mũ phượng nặng bốn cân sáu lượng, năm đó lão phu nhân mang đỉnh hồng mao, tứ bình bất ổn, bộ bộ sinh hoa. Các phu nhân trước khi học yến lễ, cần phải thông qua huấn luyện ‘tật nhi tắc dục phát thủ túc vô di’.
Muốn để bắt Bao Xuân Oánh mang mũ phượng nặng bốn cân sáu lượng đi đường.
“Lấy eo làm trọng tâm, cổ duỗi thẳng, hai mắt nhìn thẳng, cằm không thể rụt lại được……”
Bao Xuân Oánh thầm nghĩ cổ nàng sắp đứt đến nơi rồi.
Đỉnh đầu nàng như đội một tảng đá lớn đi đường, nửa người trên còn phải giữ thẳng, ngay cả bước đi cũng phải được Long ma ma thông qua.
“Đây là lễ nghi danh môn quý nữ cần học, Thẩm gia chúng ta không thể bỏ lại phía sau.” Long ma ma dường như có thể nghe được tiếng lòng nàng, nghiêm túc cảnh cáo.
Bao Xuân Oánh yên lặng cắn răng, âm thầm nắm chặt tay, trong lòng tự an ủi mình chỉ ba tháng mà thôi nhịn một chút liền qua.
Ngày đầu tiên chỉ học đứng thẳng cổ, tận đến giờ Thân ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời.
Đợi Long ma ma rời đi, Bao Xuân Oánh gấp không chờ nổi mà tháo mũ phượng xuống chạy tới phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.
“Ai, thiếu phu nhân, nhớ rõ thủ túc vô di!” Nguyệt Linh chạy phía sau nhắc nhở.
Gió xuân se lạnh, màn đêm mờ ảo lặng lẽ buông xuống. Đèn đuốc rực rỡ sáng lên, Cẩm Tùng Hiên có ánh nên vây quanh không còn lạnh lẽo.
Đợi tới lúc Bao Xuân Oánh dân người hầu bưng đồ ăn tới, Thẩm Kiến Hi đang ngồi trên bàn tròn khắc hoa đọc sách. Hắn thờ ơ nhìn qua người đến, buông sách xuống: “Bữa tối nay đã quá giờ lâu rồi.”
Nàng mím môi, mờ hồ trả lời “ừ” một tiếng rồi ra lệnh cho người hầu dọn đồ ăn lên.
Bốn món mặn một món canh, kèm theo một món rau trộn dưa chuột.
Thẩm Kiến Hi vẫn như cũ nếm thử rau trộn trước, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng, lời nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Cay tê cùng nhau thấm vào dưa chuột, tạm được.”
“Ta chỉ bỏ hoa tiêu nên chỉ tê không cay.” Nói xong nàng kẹp một miếng hoa kế gạo nếp ngó sen lấp đầy bụng. Đội mũ phượng nặng nề kia cả một buổi trưa bụng nàng đã kêu ầm lên.
Củ sen dưỡng dạ dày kiện tỳ, gạo nếp dưỡng dạ dày, hoa quế ấm dạ dày giảm đau, giảm cảm giác chán ăn, thích hợp nhất để hắn ăn.
Mệt thì mệt, nhưng khi nấu ăn nàng sẽ không qua loa xong việc.
“Món hoa quế gạo nếp ngó sen này, ngươi nên ăn nhiều một chút.” Nàng không quên dặn dò.
Có lẽ do tốc độ nàng ăn nhanh hơn so với ngày thường, Thẩm Kiến Hi chau mày kiếm, có hơi khó hiểu. ChỈ là nhìn thấy nàng ăn ngon, hắn cũng kẹp lấy một miếng.
Ngoài dự kiến của hắn, trong miệng chỉ có vị ngọt thanh của ngó sen, không có vị ngọt gắt như đường.
Mấy quán bên ngoài làm món này, thích nhất là bỏ đường đến mức quá ngọt.
“Ngươi không bỏ đường sao?” Hắn khẽ liếʍ khóe môi đang lặng lẽ nhếch lên.
Bao Xuân Oánh vội vàng lấp đầy bụng, cũng không nhìn hắn. “Ngươi không thể ăn đường và ớt cay, ta không bỏ.”
Hắn trầm ngâm nhìn chăm chú đôi đũa đang gắp một miếng hoa quế gạo nếp ngó sen, một lát sau liền khôi phục lại vẻ bình thản: “Ngó sen vẫn giữ được vị giòn, tốc độ lửa khống chế không tồi.”
“Ừm ——”
Đoạn kết dài đột nhiên kết thúc bằng một tham âm rất nhỏ, Thẩm Kiến Hi kinh ngạc nhìn sang chỉ thấy người đối diện vẫn không nhúc nhích. Nàng gục đầu xuống, tay cầm đũa chọc vào bát không.
“Hây.”
Nàng không nói gì
“Hây?”
Vẫn là không có đáp lại.
Hắn không được tự nhiên mà nhìn quét chờ ở bên cạnh nguyệt linh cùng chín anh, “Uy, Bao Xuân Oánh!”
Nàng rất nhỏ mà run rẩy, phát ra rất nhỏ tiếng ngáy.
Thẩm Kiến Hi kinh ngạc.
Nữ nhân này còn có thể đang ăn cơm ngủ?