Đôi mắt Bao Xuân Oánh khẽ đảo một cái, trong chốc lát có vẻ sáng ngời —— nàng nảy ra ý hay:“Ta đang nấu nước sốt. Đại cô tử có muốn nếm thử hay không?”
Dù sao đại cô tử cũng đã sống cùng Thẩm Kiến Hi nhiều năm, hẳn nàng ấy biết rõ khẩu vị Thẩm Kiến Hi như thế nào, tìm nàng ấy nếm thử trước là tốt nhất.
“Ta đây thuận tiện giúp ngươi nếm thử một chút.”
Nàng ấy theo Bao Xuân Oánh tiến vào phòng bếp, đây là lần đầu tiên đại cô nương mười ngón không đυ.ng nước như nàng ấy vào phòng bếp, áo khoác đỏ cùng ánh lửa rực cháy lại càng hỗ trợ nhau.
Mùi cay nồng càng lúc càng đậm, nàng ấy nhịn không được bịt mũi lại. Nhưng rất nhanh, nàng ấy lại ngửi được một mùi hương khó tả trộn lẫn với vị hăng.
Thẩm Mộ Liên nhanh chóng nhìn qua mấy hạ nhân đang cúi đầu rũ mi cùng chân gà trên bệ bếp, nghĩ thầm nếu làm đồ ăn cho tứ đệ chỉ sợ tiểu trù nương này uổng phí tâm tư rồi.
Với tinh cách bắt bẻ kia của tứ đệ kia nhà mình sao có thể để vào mắt mấy cái chân gà bình thường được?
Tâm trí Bao Xuân Oánh tập trung hết vào đồ ăn, không phát hiện ra vẻ mặt Thẩm Mộ Liên có hơi ái ngại. Nàng vui vẻ mở nắp nồi ra, một mùi cay nồng kỳ lạ bốc lên.
“Hắt xì!”
Hạ nhân xung quanh liên tục quay đầu hắt xì.
Nước sốt trong nồi trộn lẫn cát hạt màu xanh lục và màu đỏ thẫm, Thẩm Mộ Liên đoán không ra. Tiếp đó, Bao Xuân Oánh múc một chén nước sốt bỏ một cái chân gà thủy tinh *còn chưa có gia vị vào.
“Đại cô tử, nếm thử đi.” Bao Xuân Oánh cười tươi như hoa cầm chén cùng đôi đũa đưa cho Thẩm Mộ Liên.
“Chân gà?” Nàng ấy công khai bày tỏ sự ghét bỏ, nhưng nhìn nước sốt đậm đà thơm nồng trong chén, lại ma xui quỷ khiến cầm đũa.
Chân gà không có quá nhiều thịt, nàng ấy chỉ ăn được một cái móng dính nước sốt.
“Cái này……”
Dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, Thẩm Mộ Liên gặm hết một cái chân gà.
Thật thơm!
“Hương vị tạm được.” Nàng ấy ra vẻ rụt rè lấy khăn tay lau khóe miệng: “Nếu là dùng bào ngư ăn với loại nước sốt này sẽ càng ngon hơn. Chân gà là thứ không lên được mặt bàn, gia đình giàu có sẽ không ăn.”
Để cảm ơn nước sốt của Bao Xuân Oánh, nàng ấy mới hào phóng nhắc nhở, có thể lĩnh ngộ được hay không phải xem ở bản thân Bao Xuân Oánh.
“Là sao……” Bao Xuân Oánh thất thần.
“Đương nhiên.” Thẩm Mộ Liên cong môi cười nhạt, rất vừa lòng với dáng vẻ trẻ nhỏ dễ dạy này của nàng: “Tứ đệ không có ở đây, vậy hôm khác ta lại tới tìm hắn.”
Dứt lời, nàng ấy lại ngẩng cao đầu kiêu ngạo dẫn nha hoàn ra khỏi phòng bếp.
“Tiểu…… Thiếu phu nhân, chúng ta phải đổi chân gà sao?” Nguyệt Linh lo lắng.
Bao Xuân Oánh không nói một lời mà chăm chú một phần rau trộn chân gà, hoa ngọc trai màu xanh lam trang trí trên tóc cũng trở nên ảm đạm.
Chạng vạng, song cửa sổ phủ ánh chiều tà.
Cửa phòng bị người trở về đẩy ra, Bao Xuân Oánh vui mừng ra mặt, vội vàng phân phó Nguyệt Linh bưng thức ăn tiến vào.
Đáng tiếc người tới sắc mặt xanh mét, lông mày nhíu chặt dưới tóc đen hai bên thái dương, bước đi tập tễnh. Bao Xuân Oánh nhìn thấy lập tức lại, cẩn thận nhìn kỹ.
“Bệnh dạ dày của ngươi lại tái phát?” Nàng là đại phu hẳn nên đi tới đỡ người bệnh.
Thẩm Kiến Hi lại bước sang một bên, không cần nàng đỡ: “Đêm này ta không ăn…”Ánh mắt hắn đột nhiên nhìn chằm chằm một món đồ ăn Nguyệt Linh mang tới, mùi chua lại khiến hắn nhớ tới một chuyện. Lấp tức mất cảnh giác, hắn chuyển chủ đề: “Ta có thể nuốt trôi món này hay không còn phải xem bản lĩnh của ngươi.”
“Dựa vào trên người ta, ngươi ngồi xuống trước đi.”
Hai mắt nàng sáng lên, ghé sát vào người Thẩm Kiến Hi ngửi một lát. Người sau cảnh giác ngửa người ra sau, hỏi nàng làm gì.
“Trên người ngươi không có mùi rượu, chẳng lẽ do bụng rỗng uống trà sao?”
Thẩm Kiến Hi bỗng dưng nghẹn lại, nhìn sang chỗ khác, sau đó mơ hồ nói “ừ” một tiếng.
“Không thể nào? Sau bữa sáng ngươi còn chưa ăn thêm gì sao?”
“Hừ.”
“Tại sao? Ngươi không đói bụng sao?”
Hắn khinh thường mà lạnh nhạt nói: “Cơm heo bên ngoài đó có thể cho người ăn được sao? Không phải ỷ lại gia vị dầu muối tương giấm thì cũng dùng nguyên liệu không tươi thật giả lẫn lộn, vô cùng khó ăn.”
Bao Xuân Oánh khó có thể tin được rốt cuộc mười bảy năm qua hắn sống như thế nào: “Đồ ăn Thẩm gia đâu? Chắc chắn nguyên liệu nấu ăn sẽ tươi mới hơn bên ngoài đúng không?”
“Hừ.” Hắn lại khịt mũi coi thường: “Đổ đầy gia vị dầu muối tương giấm lên đĩa ngọc trân quý, thật đúng là phí phạm của trời.”
“Thì ra là thế.” Nàng nói xong liền cười xinh đẹp: “Đưa tay ra, đồ ăn lạnh sẽ không ngon.”
Nàng xoa huyệt Hợp Cốc trên hổ khẩu cho hắn một lát, lại nói hắn từ từ uống một ly nước ấm. Uống xong không bao lâu, hắn không nhịn được nấc lên một tiếng.
Mặt hắn đỏ lên, vừa xấu hổ vừa khó chịu.
Bao Xuân Oánh lại vui vẻ ra mặt, má lúm đồng tiền nở rộ: “Sau khi nấc có cảm thấy đỡ hơn một chút không?”
“ừ.” Hắn cố thốt ra một chữ giữa hai hàm răng.