Phu Quân Kén Ăn Muốn Báo Ơn

Chương 5

Lát sau, hắn lưu loát đi xuống giường, cầm chén cháo đi về phía cửa sổ.

Chuẩn bị mở cửa sổ ra, mùi thơm ngọt trong chén lại chui vào xoang mũi hắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơn thèm ăn, làm bụng hắn không cố gắng mà kêu gào.

Hắn nhíu mày thật chặt, nhìn chằm chằm chén cháo gạo kê trong tay.

Một lát sau, hắn cầm chén cháo trở lại bàn tròn.

Hắn chỉ đói bụng, không phải khuất phục!

Một muỗng tiến vào, vị ngọt thanh của mật hoa quế cùng long nhãn chiếm lấy đầu lưỡi hắn, sau đó trong vị ngọt thanh lại có tỏa ra vị gừng cay nồng, dạ dày dầm ấm lên.

Thật thơm!

Bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng gõ mõ, Bao Xuân Oánh phủ thêm áo dài màu vàng nhạt trở lại tân phòng, thấy Thẩm Kiến Hi mặc quần áo ngồi trên giường, chén cháo trên bàn đã trống không.

“Còn cháo nữa không?” Hắn không chút để ý hỏi, đuôi mắt lười biếng cong lên, vẻ mặt cũng khôi phục lại màu hồng nhuận.

Hắn đổi lại một bộ y phục đen tối màu, tóc dài đuôi ngựa buông xõa sau lưng, vẻ sắc bén lạnh lùng lúc trước cũng dần biến mất, phong thái ung dung bình tĩnh như bạch ngọc công tử, phong tư trác tuyệt.

Ánh sáng mờ ảo cắt nên dáng người nhỏ nhắn thướt tha của Bao Xuân Oánh, áo dài mượt mà ôm sát cơ thể, tóc dài rũ xuống, hắn có hơi mất tự nhiên chuyển tầm mắt.

Bao Xuân Oánh không phát hiện ra sự khác thường của hắn, thành thật trả lời: “Vẫn đang còn nóng, chỉ là đã tới canh bốn ngươi không thể ăn quá no, bằng không dạ dày lại đau.”

“Chỉ được ăn một chén thôi sao?”

“Cũng được, nhưng ăn xong phải chờ nửa canh giờ mới được đi ngủ.”

“Được.” Hắn cong khóe miệng, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt. “Ngươi lấy cháo tới đây đút cho ta ăn đi.”

Bao Xuân Oánh vừa nghe xong, liền kinh ngạc đánh giá thiếu niên mặt dày vô sỉ: “Tứ công tử, tứ chi của ngươi đầy đủ đúng không?”

Hắn cười nhạo một tiếng: “Đại phu không nên đút cho người bệnh ăn sao? Huống chi ngươi còn nhận bạc của tổ mẫu ta.”

Đúng là có đạo lý này, Bao Xuân Oánh mím môi.

Được rồi, nàng không so đo với người bệnh.

Không lâu sau, chén cháo gạo kê long nhãn nóng hổi thứ hai đã được mang đến trước mặt Thẩm Kiến Hi. Bao Xuân Oanh ngồi trên mép giường, cẩn thận múc một thìa sau đó lắc nhẹ cho nguội.

Thẩm Kiến Hi bên cạnh híp mắt nhìn.

Bao Xuân Oánh cảm thấy cháo đã nguội hơn nhiều, chậm rãi đưa thìa lên miệng hắn.

“Bây giờ ta không muốn ăn.”

Hắn bỗng nhiên cự tuyệt.

Nàng ngẩn người, chăm chú nhìn thìa đựng đầy cháo gạo kê màu vàng. “Thật sự không muốn ăn?”

“Ừ, không ăn.” Hắn đùa giỡn nhìn chằm chằm phản ứng quả nàng, muốn nhìn nàng nổi giận.

Không ngờ chỉ trong nháy mắt, nàng đã đưa cái thì vào miệng mình: “Hừm…… Quả nhiên mật hoa quế lại càng thơm ngọt, mùi hoa trộn lẫn cùng mùi mật ong càng ngon hơn.”

Thẩm Kiến Hi sửng sốt, mắt khẽ giật giật.

“Ngươi……”

Bao Xuân Oánh lại múc một thìa lên ăn tiếp, môi anh đào dính mật, ha má chuyển động, có vẻ như ăn rất ngon.

“Chờ một chút!” Hắn kích động bắt lấy cổ tay nàng, dáng vẻ này của nàng lại chọc vào mắt hắn: “Vì sao ngươi không tức giận?”

“Tại sao lại phải tức giận?” Trong mắt Bao Xuân Oánh ngập tràn nghi ngờ, buồn bực, người này hẳn không chỉ bị bệnh dạ dày đơn giản như vậy: “Cháo này dưỡng nhan ăn lại ngon, không thể lãng phí.”

Thẩm Kiến Hi chán nản: “Ngươi ngoại trừ ăn không thể nghĩ tới cái khác sao? Tỷ như cảm thấy ta vô cớ gây rối, cảm thấy bất bình gì đó?”

Bao Xuân Oánh lại lộ ra ánh mắt từ bi.

Lục phủ ngũ tạng của Thẩm Kiến Hi bị lửa giận thiêu cháy hừng hực.

Hắn hất tay Bao Xuân Oánh ra, nổi giận đùng đùng nhặt một cái đầu, một chăn bông đi xuống giường, không nói một lời ôm tới giường mỹ nhân. Kê xong gối đầu, đắp chăn bông lên, nghiêng người ngủ trên giường mỹ nhân.

Không muốn nhìn thấy mặt Bao Xuân Oánh nữa.

Bao Xuân Oánh bên này cũng thu hồi tầm mắt, ăn xong cháo gạo kê long nhãn.

Một đêm không nói chuyện, từng người ngủ yên.

Gà gáy, trời chưa sáng hai người, phân giường ngủ còn chưa tỉnh. Mọi người đều biết đêm tân hôn đặc biệt ồn ào, bọn hạ nhân thức thời không tới đánh thức bọn họ.

Cho đến rạng sáng, mặt trời mới mọc ở hướng đông, Nguyệt Linh và tùy tùng bên cạnh Thẩm Kiến Hi mới tới gõ cửa.

“Tứ thiếu công tử / phu nhân, rời giường kính trà!”

Gõ vang mấy lần, bên trong mới có động tĩnh.

Một lát sau, Thẩm Kiến Hi mặc thêm trường bào đi ra trước mở cửa. Hắn lớn tiếng nói: “Tới sương phòng rửa mặt chải đầu, đợi lát nữa ta đi ra ngoài uống rượu.”

“Uống rượu? Không phải đi kính trà sao?”

Thoáng nhìn qua nha hoàn của Bao Xuân Oánh đang mở lớn hai mắt, Thẩm Kiến Hi mặt mày hớn hở: “Kính trà rất dễ, phu nhân có thể làm một mình được. Đi, đi uống rượu!”

Dứt lời, hắn phất tay áo bỏ đi.

Nguyệt Linh đã biết người này không gia gì, cảm thấy không đáng giá thay cô nương nhà mình. Tức giận đi vào tân phòng, cáo trạng với Bao Xuân Oánh đang xoa mắt ngái ngủ: “Cô nương, tứ thiếu công tử kia thật không phải người, lại có thể để mình người đi kính trà! Khinh người quá đáng.”

Nàng ấy tức giận đến mức không muốn xưng hô “Phu nhân”.

“Ta một mình đi kính trà?” Bao Xuân Oánh tỉnh hơn một chút.

“Đúng vậy! Hắn thật quá xấu xa, để mặc người ở lại, ra ngoài đi uống rượu! Cô nương, chúng ta trở về Bao gia đi, hắn không đáng để người nhọc lòng vất vả.”

Bao Xuân Oánh im lặng lát, ngược lại vẻ mặt càng thêm kiên định: “Chúng ta nhận tiền phải làm việc. Trang điểm, cũng chỉ là kính trà mà thôi.”

“Cô nương!”

“Đừng nói nữa, tai vách mạch rừng.”

Nguyệt Linh cố nén những lời trong bụng lại, vô cùng không tình nguyện đi ra ngoài lấy nước ấm. Nghĩ đến cô nương được cả nhà yêu thương lại phải một mình đối mắt với một đám nữ nhân ăn thịt người không nhả xương, trong lòng nàng ấy đã thầm mắng Thẩm Kiến Hi mấy trăm lần.