Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn

Chương 89: C89: Em Thực Sự Không Hiểu Tình Yêu

Editor: Rice ☘

"Phong Ca..."

Mộ Tư Nguyệt nhìn Phong Ca đột nhiên xoay người sải bước rời đi, cô theo thói quen muốn đuổi theo, lại bị một nam nhân khác phía sau kéo lại.

"Tâm tình cô ấy không tốt, đừng để ý tới cô ấy." Thẩm Diệu Thiên hòa hoãn sắc mặt, thanh âm cũng không còn lạnh như băng như trước.

Mộ Tư Nguyệt nhíu mày đánh giá Thẩm Diệu Thiên trước mắt, "Hai người không phải vợ chồng sao, vì sao..."

"Mộ Tư Nguyệt, lại đây!"

Tề Duệ đột nhiên đi về phía bọn họ, ánh mắt đảo qua cổ tay Thẩm Diệu Thiên nắm Mộ Tư Nguyệt, sắc mặt khó coi.

Mộ Tư Nguyệt rất tự nhiên hất Thẩm Diệu Thiên ra, bước nhanh về phía Tề Duệ.

Thẩm Diệu Thiên nhìn một nam một nữ trước mắt, tâm tình càng thêm phiền não, trên mặt mang theo ý cười miễn cưỡng, "Tôi trở về trước." Nói xong, anh liền xoay người rời đi.

Mộ Tư Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Diệu Thiên rời đi, lông mày hơi khép lại.

"Cô nhìn chằm chằm anh ta làm gì! Thẩm Diệu Thiên hắn nói gì với cô? "

Tề Duệ vô cùng bất mãn, đưa tay nắm cằm cô, ép cô nhìn mình, không cho cô nhìn chăm chú Thẩm Diệu Thiên.

Mộ Tư Nguyệt bị anh bóp đến có chút đau đớn, lắp bắp, "Hình như tôi thấy Thẩm Diệu Thiên và Phong Ca cãi nhau, Phong Ca rất thương tâm rời đi..."

Phong Ca cư nhiên không để ý tới cô, Mộ Tư Nguyệt có chút kinh ngạc, hơn nữa vừa rồi nhìn thoáng quá ánh mắt của Phong Ca rất kỳ quái...

Tề Duệ nghe cô nói như vậy, đáy lòng lại bất ngờ thở phào nhẹ nhõm, Tề Duệ cũng không rõ vì sao mình khẩn trương như vậy, có lẽ là bởi vì anh che giấu quá nhiều bí mật.

Tề Duệ cúi đầu nhìn Mộ Tư Nguyệt, ngực có chút buồn bực. Anh không thể để cho cô biết.

"Mộ Tư Nguyệt, tôi và An Dĩ Nhu cũng không có..." Tề Duệ nhớ tới chuyện lúc trước Thẩm Diệu Thiên tìm anh đàm luận về nữ nhân.

"Tề Duệ, chúng ta mau qua đi." Nhưng lúc này, An Dĩ Nhu vừa lúc từ trong toilet đi ra mỉm cười sải bước đi về phía hai người bọn họ.

Mộ Tư Nguyệt nhìn An Dĩ Nhu mang khí chất nữ thần trước mắt, ánh mắt không khỏi nhìn chăm chú vào ngực mình một cái, nhìn xem, quả nhiên thiếu một cái chén.

Mộ Tư Nguyệt chỉ cúi đầu, Tề Duệ không biết cô đang suy nghĩ cái gì, tự cho là cô đang ghen tuông, đây là chuyện rất bình thường chồng cùng bạn gái cũ gặp mặt, cô có lẽ không vui.

Bàn tay to xoa xoa trên đỉnh đầu cô, "Để Sở Phi Phàm đưa cô trở về, tôi có việc quan trọng phải làm. "Thanh âm trầm thấp của anh thiếu đi một phần lạnh lùng, giống như là đang giải thích.

"À." Mộ Tư Nguyệt vẫn như trước kia vào vai người vợ ngoan ngoãn.

Mà An Dĩ Nhu lại hung hăng nắm chặt tay, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay cô, một nam nhân như Tề Duệ cư nhiên cũng sẽ giải thích với một nữ nhân! Trước kia anh không phải như vậy, trước kia anh cũng không có săn sóc như vậy.

......

"Đang ngẩn người gì vậy? Ghen tuông? "Sở Phi Phàm nhận lệnh đưa cô trở về.

Sau khi Tề Duệ và An Dĩ Nhu rời đi, Mộ Tư Nguyệt nhìn chằm chằm bóng dáng bọn họ rời đi, ngây người thật lâu.

"Hai người bọn họ đi đâu?" Mộ Tư Nguyệt ngẩng đầu hỏi anh một câu, "An Dĩ Nhu có phải biết rất nhiều bí mật của Tề Duệ hay không? "

"Bọn họ đi đâu cô không cần quản, dù sao cũng không phải lên giường." Sở Phi Phàm giống như chột dạ, thanh âm nói chuyện có chút lớn, anh biết một ít chuyện, nhưng không thể nói.

"An Dĩ Nhu và Tề Duệ thời gian qua lại tương đối dài, cô ta hiểu hắn cũng bình thường, cô bây giờ gả cho hắn, sau này các người còn có cả đời, những chuyện kia Tề Duệ sớm muộn gì cũng sẽ nói cho cô biết."

"Sở Phi Phàm, thì ra anh cũng biết nói đạo lý." Mộ Tư Nguyệt sóng vai đi cùng anh.

"Lão tử hảo tâm khuyên bảo cô, Mộ Tư Nguyệt cô không có việc gì thì cách lấy lòng nam nhân đi, đừng để chồng nhà mình bị nữ nhân đưa đi như vậy, thật mất mặt."

"À." Mộ Tư Nguyệt tùy ý đáp một câu.

Hai người bọn họ vừa đi vừa tán gẫu, Sở Phi Phàm thỉnh thoảng hạ mắt chăm chú nhìn biểu tình của Mộ Tư Nguyệt, Mộ Tư Nguyệt giống như đang suy nghĩ một ít chuyện, mày tú nhíu lại, không quá để ý tới anh.

"Cô đi đâu vậy?" Sở Phi Phàm đột nhiên hướng Mộ Tư Nguyệt hét lớn một tiếng.

Khi hai người bọn họ đi thang máy xuống tầng ba, Mộ Tư Nguyệt đột nhiên từ trong thang máy vọt ra ngoài, Sở Phi Phàm vội vàng đuổi theo, "Tề Duệ bảo tôi đưa cô trở về, Mộ Tư Nguyệt, câu lạc bộ sương mù rất loạn, đừng chạy loạn. "

Ánh mắt Mộ Tư Nguyệt bình tĩnh nhìn lầu ba của câu lạc bộ, một bóng dáng ở quầy bar phía tây đại sảnh sàn nhảy, cô từng bước đi về phía anh.

Sở Phi Phàm thuận theo ánh mắt của cô nhìn lại, rất nhanh liền thấy bóng dáng quen thuộc, con ngươi cả kinh, trực tiếp đưa tay kéo cô ra ngoài, "Mộ Tư Nguyệt, cô dám đi tìm hắn, Tề Duệ sẽ bổ cô! "

"Tôi có việc hỏi anh ta." Mộ Tư Nguyệt quay đầu buồn bực nhìn anh, "Không phải xuất tường, chỉ là có một chuyện muốn hỏi rõ ràng. "

Sở Phi Phàm thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, lúc này mới buông cô ra.

Bất quá Sở Phi Phàm lo lắng, Mộ Tư Nguyệt hiện tại mang thai Bảo bối Tề gia Kim Tôn, hơn nữa anh nhớ rõ lần trước Mộ Tư Nguyệt bị bắt ở công viên động vật hoang dã, Tề Duệ lo lắng cho cô, vô luận là vì đứa nhỏ trong bụng cô, hay là cái gì khác, ít nhất không thể để cho cô có việc.

Sở Phi Phàm cứ như vậy đi theo phía sau Mộ Tư Nguyệt, đi tới trước quầy bar.

"Em... Tư Nguyệt? "Nam nhân trên quầy bar vừa xoay người vừa vặn nhìn thấy Mộ Tư Nguyệt, đầu tiên là có chút kinh ngạc, lập tức khóe môi nở nụ cười, "Tư Nguyệt, em tới tìm anh. "

"Cô ấy có việc hỏi anh." Sở Phi Phàm bất thình lình mở miệng, phá vỡ ảo tưởng của Quý Thần.

Quý Thần nhìn về phía Sở Phi Phàm, nụ cười cũng trong nháy mắt cứng đờ, Sở Phi Phàm là huynh đệ Tề Duệ, đương nhiên cùng người Quý gia không ưa.

"Năm đó người cứu tôi lúc tôi bị rơi xuống sông là Tề Duệ có phải không?"

Mộ Tư Nguyệt hỏi thẳng, điều này làm cho Quý Thần cơ hồ giật mình không kịp phản ứng.

Mộ Tư Nguyệt thấy biểu tình ngơ ngác của anh, nhíu mày, lặp lại một câu, "Bốn năm trước, tôi ở Mỹ rơi xuống sông, người cứu tôi lên không phải là anh, người nọ là ai? Có phải Tề Duệ không? "

"Em đã biết đó không phải là anh." Thanh âm Quý Thần mang theo phức tạp, "Có phải từ lần Tần Tương rơi xuống sông hay không, lúc anh xuống nước, em phát hiện..."

"Đúng." Mộ Tư Nguyệt ngắn gọn đáp một câu.

Quý Thần nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt hắn, khóe môi nổi lên cười khổ, cô quả nhiên là biết.

"Em đã biết rồi, vì sao không chất vấn anh?" Quý Thần quay đầu nhìn ly rượu màu xanh trên tay, ánh mắt có chút hoảng hốt.

"Năm đó người cứu tôi đã lặn xuống sông ít nhất mười mét để cứu tôi, động tác bơi lội ngày đó của anh rất cứng nhắc, liếc mắt một cái liền nhìn ra." Mộ Tư Nguyệt thanh âm nhàn nhạt, cũng không có quá nhiều cảm xúc.

"Sự tình đã qua lâu như vậy, chất vấn anh cũng không có ý nghĩa."

Cô nói rất nhẹ, nhưng Quý Thần nghe xong lại đột nhiên phiền não uống một hơi cạn ly rượu trên tay.

"Không có ý nghĩa?" Quý Thần đột nhiên cười lạnh một tiếng, quay đầu ánh mắt sáng quắc nhìn đôi mắt hổ phách trong suốt của cô, "Tư Nguyệt, nếu năm đó không phải là anh lừa em nói người cứu em là anh, em sẽ kết giao với anh sao? "

"Không."

Mộ Tư Nguyệt vẫn trả lời rất ngắn gọn như trước, năm đó bởi vì Quý Thần là ân nhân cứu mạng, cho nên cô mới không được tự nhiên đáp ứng kết giao với anh,

Lúc này cô rõ ràng là thanh âm nhàn nhạt, lại nghe làm cho người ta có cảm giác lạnh như băng tâm hàn.

"Tư Nguyệt, sự lương thiện của em làm cho người ta rất muốn tới gần, cho dù là không từ thủ đoạn cũng muốn chiếm lấy phần ngây thơ này, nhưng hết lần này tới lần khác..." Lời Quý Thần dừng một chút, biểu tình có chút vặn vẹo, "Hiện tại anh hoài nghi, rốt cuộc em có tâm hay không, có phải tâm tư của em quá đơn thuần, cho nên em căn bản là không hiểu tình yêu. "

Mộ Tư Nguyệt ngược lại hơi giật mình một chút, "Hôm nay tôi tới đây để hỏi anh, năm đó người cứu tôi..."

"Ai cứu em, nó có thực sự quan trọng không? "

"Không biết." Mộ Tư Nguyệt suy nghĩ trong chốc lát, khuôn mặt chỉ có lạnh nhạt, "Tôi chỉ muốn biết là ai? "

Quý Thần hít sâu một hơi, không trả lời cô, ngược lại nở nụ cười lớn, "Tư Nguyệt, có đôi khi anh thật sự bội phục em, thật sự, anh cảm thấy em rất dũng cảm, thậm chí còn khiến anh cảm thấy xa vời ngoài tầm với..."

"Năm đó em rơi xuống sông gần ba mươi phút, cuối cùng được cứu sống lại, anh biết đoạn hồi ức kia đối với em mà nói rất tuyệt vọng. Anh tưởng sau này em cũng không dám đến gần nơi có nước, anh nghĩ rất nhiều lời an ủi em, nhưng ngày mới tỉnh lại, em vừa khóc, vừa dùng bút điền vào lớp học bơi lội, khoảnh khắc đó anh cảm thấy mình thực sự rất nhỏ bé. "

Sở Phi Phàm cũng kinh ngạc một chút, anh biết chuyện Mộ Tư Nguyệt rơi xuống nước, ngày đó anh tận mắt nhìn thấy Mộ Tư Nguyệt được cứu lên bờ, cả người run rẩy kinh hoảng bất lực, cô chủ động học bơi? Đây thật sự không phải điều người bình thường có thể làm được...

"Anh còn chưa nói cho tôi biết người cứu tôi là ai..."

Mộ Tư Nguyệt lại có chút cố chấp, giống như hoàn toàn không có hứng thú với những lời Quý Thần nói, suy nghĩ của cô rất đơn giản, biện pháp tránh tuyệt vọng lần nữa chính là chiến thắng nó, cũng không có gì kỳ quái.

"Đúng, không sai, người cứu em chính là Tề Duệ, chính là hắn!" Quý Thần giống như có chút mất khống chế hét lớn về phía cô.

"Mộ Tư Nguyệt, em có biết vì sao anh thích Mộ Hướng Tuyết không? Trình độ học vấn, vóc dáng và ngoại hình của cô ấy không thể so sánh với em, nhưng ít nhất anh có thể cảm thấy cô ấy yêu anh, cô ấy cần anh. "

"Cô không sao chứ." Cuối cùng Sở Phi Phàm kéo Mộ Tư Nguyệt ra, hảo tâm quan tâm hỏi.

Mộ Tư Nguyệt giống như vẫn đang suy nghĩ một ít chuyện, không để ý tới anh.

"Này, vừa rồi Quý Thần rống cô, sao cô không phản bác, là anh ta sai trước, Mộ Tư Nguyệt, cô bị người khi dễ sẽ không phản kháng sao..." Sở Phi Phàm vừa nói ra lời này, lại cảm thấy không thích hợp.

Tình huống vừa rồi xem ra, giống như là người bị thương là Quý Thần, mà Mộ Tư Nguyệt người này đứng ngoài cuộc.

"Mộ Tư Nguyệt, cô biết năm đó Tề Duệ cứu cô?" Sở Phi Phàm lái xe, đột nhiên hỏi một câu.

"Đoán." Mộ Tư Nguyệt tùy ý đáp một câu.

"Mộ Tư Nguyệt, đừng giả bộ thâm trầm, cô không có khí chất đó." Sở Phi Phàm thấy cô cư nhiên không để ý tới mình, tức giận hừ một tiếng.

Mộ Tư Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua Sở Phi Phàm ở ghế lái, "Tề Duệ nhắc tới chuyện tôi là vịt khô, bốn năm trước rơi xuống sông..."

"Bất luận kẻ nào nhắc tới với cô, cô đều phải hoài nghi đối phương cứu cô." Sở Phi Phàm không tin cô.

"Tề Duệ không giống, đối với chuyện anh ấy không có ấn tượng, người ngạo mạn như anh ấy sẽ không ghi nhớ trong lòng." Mộ Tư Nguyệt nhàn nhạt bổ sung một câu, "Hơn nữa lần đầu tiên gặp anh, ánh mắt anh ấy nhìn thấy tôi không có xa lạ, trước kia anh ấy đã quen biết tôi. "

Sở Phi Phàm nghe cô nói như vậy, tay cầm vô lăng dừng lại, xem ra sinh vật Mộ Tư Nguyệt này thật sự không thể đánh giá qua bề ngoài.

"Mộ Tư Nguyệt, vì sao cô chơi bài luôn thắng?" Sở Phi Phàm nhanh chóng nghĩ đến chuyện xui xẻo đêm nay.

Mộ Tư Nguyệt liếc anh một cái, biểu tình có chút do dự, "Tôi nói rồi, anh không thể thu hồi số tiền kia, là của tôi! "

Sở Phi Phàm tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, "Chút tiền kia lão tử sẽ không để ở trong lòng. "Tề Duệ không cho cô tiền tiêu vặt sao, ham tiền như vậy.

Mộ Tư Nguyệt nghe anh nói như vậy liền yên tâm, nhún nhún vai thẳng tanh nói, "Tôi sẽ đánh bài. "

"Chúng ta vừa chơi có hơn 130 lá bài , cô làm sao..." Sở Phi Phàm có chút không tin.

"Tôi ở Mỹ từng học qua tâm lý học biểu cảm..." Cho dù không đánh bài, nhìn biểu tình của bọn họ cũng có thể đoán được đâu chỉ là quỷ bài.

Sở Phi Phàm trừng mắt nhìn cô như quái vật trong chốc lát, cuối cùng chỉ có thể âm thầm nội thương, đêm nay thật sự là thua quá hố!