Thiếu Soái Hãy Tha Cho Tôi Đi!

Chương 70: 70: Hẹn Hò

An Kỳ đem chậu nước rửa mặt vào Ngọc Uyển Các, cô mở cửa phòng ngủ của Dương Hạo Thạc, như thường lệ hắn vẫn thức rất sớm.

Cô mở tủ lấy quân phục, nhưng Hạo Thạc nói sẽ không đến đại bản doanh.

Tuy hôm nay An Kỳ lại có hẹn với Hạo Hiên, vì sáng qua đã thỏa thuận, nếu là em trai mình thì chắc thiếu soái sẽ đồng ý cho cô đi, An Kỳ vẫn còn quá ngây thơ khi nghĩ vậy.

" Không! " Hạo Thạc lạnh lùng trả lời một cách thẳng thừng.

" Nhưng… nhưng tại sao chứ? Tôi đã hứa với Dương công tử rồi!? "

" Hứa? Cô đã hứa với nó khi nào? Ta nói trước, Hạo Hiên không phải đứa tốt lành gì đâu!? " Hắn nghĩ An Kỳ vẫn chỉ là một nữ nhân thích nghe những lời dụ dỗ, hoa bướm từ bọn đàn ông dẻo miệng như Hạo Hiên, bởi vậy danh sách các cô bạn gái của nó dài dằng dẵn

Dù sao An Kỳ thấy lý do khá hợp lý nên đành nói thật với Hạo Thạc, thật ra đây chỉ là một cuộc thương lượng, đâu ngờ Dương Hạo Hiên không cần tiền mà chỉ muốn hẹn hò với An Kỳ.

Tình huống đó cô cũng không lường trước được.

“…”

" Chậc! Thằng nhóc đó…! " Hạo Thạc nghiến răng nhẹ, hắn cũng đã đồng ý cho An Kỳ đi.

Nhưng với một điều kiện không được để Hạo Hiên có khoảng cách gần, hay tiếp xúc thân mật vì nam nữ thọ thọ bất thân.

Đúng 9h sáng, xe của Hạo Hiên đã đậu trước cổng Dương phủ, anh đứng đợi An Kỳ, cô xuất hiện trong bộ váy tay dài xanh ngọc nhạt, đầu cài bờm trắng, mang giày cao cổ có bông để giữ ấm, chỉ thoa ít son môi.

Vì trời cũng ít lạnh hơn bình thường.

" Chào buổi sáng An cô nương, hôm nay cô dễ thương quá! " Hạo Hiên tấm tắc khen, nhưng chỉ khiến An Kỳ đổ mồ hôi.

Hai ngươi ngồi lên xe chạy đi, dừng trước một cửa hàng có vẻ ngoài rất khác so với hàng quán xung quanh.

Hạo Hiên muốn An Kỳ khoác tay anh đi vào cho giống một cặp, nhưng cô vội vàng từ chối.

Bên trong trang trí đơn giản, với tông màu chủ yếu là be - nâu, đồ vật trưng bày thường là vật mang tính chất retro như máy phát nhạc hoa loa kèn, máy radio, xe đạp bánh to bánh nhỏ,… đối với một người từ tương lai như An Kỳ thì nó là đồ cổ, còn hiện tại là những món đang khá thịnh hành.

" Đây là tiệm đồ ngọt mới mở ở Liên Thành đấy, cô nương dùng gì nào? " Hạo Hiên đưa menu cho An Kỳ xem thử, chắc do mới nên món còn hạn chế nhưng vẫn hợp mắt.

An Kỳ muốn thử bánh dâu tây và hồng trà, còn Hạo Hiên không ăn đồ ngọt mà chỉ uống cà phê loãng, quả nhiên hai anh em nhà này đều chê đồ ngọt.

" An cô nương đã đến phủ của anh trai ta làm lâu chưa? "

" Để xem chắc cũng tầm 6 tháng ạ, tuy nhiên tôi vẫn còn vụng về lắm, hay bị thiếu soái mắng suốt! " An Kỳ gãi đầu.

Hạo Hiên cũng gật gù vì Hạo Thạc là kẻ khó chiều, từ nhỏ cứ như một ông cụ non.

Nếu so sánh giữa hai anh em, Hạo Hiên chỉ nhỏ hơn 2 tuổi mà trẻ trung hơn rất nhiều.

Đồ ăn cũng được đem ra, An Kỳ thử một tí.

" Ngon quá!!! Má của tôi sắp chảy ra rồi nè! " An Kỳ hạnh phúc thưởng thức đồ ngọt.

" Haha, An cô nương thích là được, nhìn cô ăn ngon như vậy tôi cũng vui lây! "

Phía xa, cách bàn của An Kỳ tầm 4-5 cái, có một người ăn mặc kín mít, đầu đội mũ, đeo kính râm đen đang nhìn chằm chằm về phía hai người.

Nhân viên có chút hơi e ngại vì sợ là thành phần lưu manh vào phá quán.

" Xin… xin hỏi quý khách dùng gì ạ? " Họ rụt rè hỏi

" Cho ta trà đen! "

Sau khi nhận được câu trả lời, nhân viên liền nhanh nhảu đi vào.

Hạo Thạc không biết mình cải trang trông đáng sợ thế nào, chỉ ung dung ngồi nhìn, mà không để ý mọi người xung quanh đều xì xầm to nhỏ về hắn.

" Có một điều tôi muốn hỏi An Kỳ cô nương, tại sao cô lại tìm kiếm thông tin về Nguyệt Anh Lam như vậy? Theo tôi thì viên đá đó rất ít người biết, tôi cũng chỉ mới tìm hiểu một năm trước? "

" À… nói sao nhỉ? Thật ra tôi nằm mơ thấy viên đá nói với tôi rằng nếu như tôi tìm được thì sẽ giàu to! Ai mà không muốn mình giàu đúng không? " An Kỳ trả lời một cách tự nhiên, làm cho Hạo Hiên cười nghiêng ngả, chỉ đành bịa ra thôi.

" An… An cô nương, cô đúng là có khiếu hài hước thật đấy! Mà cô nương có lý do khác không muốn nói cũng chẳng sao, bí mật của khách hàng là tuyệt đối! "

Hạo Thạc không biết bọn họ đang nói về vấn đề gì mà lại vui vẻ như vậy, nếu lại gần hơn thì sẽ bị phát hiện mất.

Hắn chợt nhận ra tại sao mình phải lén la lén lút như một tên ăn trộm vậy? Lúc này phía Hạo Hiên và An Kỳ cũng đã đứng dậy rời khỏi cửa hàng, Hạo Thạc nhanh chóng để lại tiền và đi theo.

Địa điểm tiếp theo mà Hạo Hiên muốn đưa An Kỳ tới chính là nhà hát kịch Liên Phượng, mục đích là để xem hí kịch.

Đó là một hình thức nghệ thuật rất được ưu chuộng ở Liên Thành, dù bây giờ đang buổi sáng vẫn rất đông người tới xem.

Hạo Hiên giới thiệu chỗ này rất được giới thượng lưu ưa chuộng, An Kỳ chỉ ừ dạ qua dù không quan tâm lắm

Anh ta thì rất chăm chú nghe kịch, còn cô cứ gục lên gục xuống vì hơi chán, có lẽ cô không hợp với điều này.

Sau khi xem xong thì trời cũng đã trưa nên Hạo Hiên dắt đi ăn tại một nhà hàng sang trọng.

An Kỳ không biết mình số hưởng hay số xui nữa mà các nhân vật giàu có, nổi tiếng ở Liên Thành luôn tìm tới cô, nào là Kiều Long, thiếu soái, giờ là Hạo Hiên.

" Đây là cách mà ngài dùng để tán tỉnh các nữ nhân khuê các, để họ đồng ý làʍ t̠ìиɦ nhân của ngài đúng không Dương công tử? " An Kỳ lau miệng.

" Có thể nói là vậy, nhưng mà bọn họ kiêu kỳ lắm đấy! Không phải gì cũng đồng ý.

Ta thích kiểm soát chứ không phải bị kiểm soát.

Cũng vì thế mà ta có nhiều bạn gái! Nhưng chưa có ta khiến ta đối xử thật lòng "

" Vậy sao? Đào hoa quá cũng có tác hại nhỉ? "

" Nhưng mà ta vẫn thua anh trai của mình, từ khi còn nhỏ ổng đã thu hút nhiều sự chú ý từ người lớn tới trẻ con, mọi nữ nhân cùng trang lứa luôn hết sức lấy lòng anh trai! "

" Vì ta sức khỏe kém hơn anh trai, cũng không giỏi bằng nên ta chẳng thể bước chân vào quân đội khốc liệt! Ta chỉ có thể để gia đình và người khác công nhận bằng tài kinh doanh! " Hạo Hiên uống một ít rượu vang.

" Ngài cũng rất giỏi mà! Lại rất công tâm với niềm đam mê đá quý, không ngại bỏ tiền bạc, công sức thời gian để tìm kiếm.

Tôi có lời khen! " An Kỳ nhoẻn miệng cười, cũng nhờ Hạo Hiên đã cho cô rất nhiều thông tin, ước nguyện trở về ngày một gần hơn.

Vì nhà hàng này theo hệ thống phòng riêng nên Dương Hạo Thạc không muốn vào, hắn đứng nép vào góc nhìn chằm chằm vào đó.

Bổng hai người lính vỗ vào vai hắn.

" Xin lỗi, chúng tôi được thông có người khả nghi ở gần khu vực này, xin ngài cho chúng tôi chút thông tin? "

Lần đầu tiên Hạo Thạc gặp phải chuyện oán oăm như thế này, hắn liền bỏ mũ và mắt kính, vì họ là lính cấp bậc thấp nên vẫn chưa được gặp Hạo Thạc.

Chỉ còn cánh lấy quân huy ra cho họ xem.

" Ba… ba ngôi sao ở giữa vòng nguyệt quế, chẳng lẽ ngài đây là Dương thiếu soái? " Bọn họ nhanh chóng nhận ra, không ngờ được gặp người bằng xương bằng thịt.

" Xin lỗi vì đã nghi ngờ ngài, chúc thiếu soái một ngày đẹp trời! " Cuối cùng họ đã rời đi, Hạo Thạc tiếp tục đội mũ và kính, hai người kia nãy giờ cũng đã rời khỏi nhà hàng, đi gì đi lắm vậy.

Hạo Hiên bảo đây là hồ Linh Đan, rất đẹp vào ba mùa, nước hồ trong veo lấp lánh, tuy nhiên giờ nó đã bị đóng băng vì mùa đông.

Xung quanh không có nhà cửa, chỉ toàn là cây cỏ phủ trắng bởi tuyết.

Sáng giờ An Kỳ bị dắt đi nhiều làm cô cũng mệt lã.

" Những lúc căng thẳng mệt mỏi tôi thường chạy ra đây hóng gió, rất mát mẻ và trong lành, nhưng giờ lạnh quá nhỉ? "

" Vâng! " An Kỳ run cầm cập, ngoài này khá là gió.

Cô muốn về nhà và không tiện nói ra.

" An Kỳ!!! "

" Vâng ạ? " Cô vừa xoay mặt sang thì đã bị một cục tuyết ném thẳng vào mặt, An Kỳ nắm chặt bàn tay thì ra Hạo Hiên tên đó muốn tìm cái chết.

Cô nhanh chóng vo tuyết rồi ném lại Hạo Hiên, nói về tài thiện xạ thì anh ta không có cửa với cô.

Sau một hồi quyết chiến qua lại, toàn thân của cả hai đều dính đầy tuyết, hai người ngồi uỵch xuống thở, An Kỳ và Hạo Hiên nhìn nhau rồi bật cười lớn.

" An cô nương, cô biết không? Từ nhỏ tôi đã muốn cùng ai đó chơi ném tuyết.

Nhưng cô biết rồi đó, anh trai ta không bao giờ chịu chơi cùng ta hết! "

" Ngài thách đấu tôi là ngài sai lầm rồi, bằng chứng là ngài chỉ ném trúng tôi có 2 lần, còn tôi ném lại công tử tận 7-8 lần.

Xem như lần này tôi chiến thắng nhé! "

" Được rồi, tôi chịu thua! Để chứng minh, lần sau ta sẽ lại đưa cô nương tới đây ngắm phong cảnh, hồ Linh Đan luôn là một địa tuyệt vời "

Hạo Thạc từ xa đã chứng kiến cuộc chiến ném tuyết của An Kỳ, Hạo Hiên.

Đúng là hai đứa vô tri, y như trẻ con, nhưng hắn lại cảm thấy an tâm vì lần đầu tiên Hạo Hiên lại cười một cách vui vẻ như vậy.

Nụ cười đó dường như đã biến mất từ lâu.

Dù không cùng mẹ, quan hệ giữa Hạo Thạc và Hạo Hiên vẫn rất tốt, tuy mọi lúc hắn hay tỏ ra không quan tâm em trai mình, vì biết được quân đội rất khó khăn nên Hạo Thạc đã xin cha không cho Hạo Hiên bước chân vào, để nó sống một cuộc đời mà nó muốn.

" Chào tạm biệt Dương công tử, ngày hôm nay rất vui! "

" Đa tạ An cô nương đã bỏ chút thời gian ra để đi chơi cùng ta, lần sau gặp nhé! " Hạo Hiên lái xe chạy đi, An Kỳ đành thở dài vì chắc không có lần sau đâu.

Khó khăn lắm cô mới được cái gật đầu từ thiếu soái.

Dương Hạo Thạc ở Vân Chung Các đi ra, hắn hỏi đi có vui không? An Kỳ hào hứng trả lời có.

Đột nhiên Hạo Thạc chạm vào vai cô, hắn chỉ muốn phủi hết vết tuyết vướng ở đó.

" Giờ thì đi dọn dẹp thư phòng ta nhanh lên, một lát ta quay lại nếu không sạch sẽ.

Cô sẽ phải nhịn bữa chiều, Hạo Hiên là đứa hào sảng, chắc đã dắt cô đi ăn rất nhiều đồ ăn ngon! Nhịn một bữa đâu nhằm nhò gì? "

" Hả? " An Kỳ đơ người vì Dương Hạo Thạc lại giở trò trêu đùa với cô, quả nhiên hắn ta luôn là một tên ác quỷ hàng thật giá thật, con người này mà lại có thể tồn tại lâu như vậy, chỉ biết làm cô đau khổ..