"Ngươi nói lung tung gì, thể lực của ta tốt như vậy, lại thêm một đêm, ta cũng có thể xử lý."
Bạch Thiếu Vũ mỉm cười, lấy chiếc đùi gà từ trong tay Phó An, quay người đưa cho Mục Nhu ở phía sau, giả vờ áy náy nói: “Nàng thân thể mảnh mai yếu đuối, sau khi giao hợp nên ăn nhiều chút bù lại sức."
Mục Nhu nghe chủ tớ bọn họ nói chuyện trên giường một cách khoa trương như vậy, vừa xấu hổ vừa căm hận, khi thấy Bạch Thiếu Vũ đưa cái đùi gà ra thì bực bội, giơ tay hất đùi gà lăn xuống đất .
Bạch Thiếu Vũ không khó chịu, nhưng Phó An đột ngột đứng dậy tức giận nói: "Không ăn thì không ăn! Sao phải lãng phí thức ăn này, ta đuổi theo con gà này gần hai giờ mới bắt được nó !Dù sao cô cũng là một thôn nữ, không học hành gì!!!”
Mục Nhu lòng đầy bất bình, nhưng sau khi nghe được lời mắng mỏ khó hiểu này, nàng cũng không khuất phục, chỉ biết tức giận, lập tức phản bác: “Ta là thôn nữ liền không có học thức, còn tốt hơn chủ tớ hai người, nô tài không có lương tâm làm việc ác, hất gà núi là có lỗi với ngươi, ngươi trực tiếp đến Câu Lan phủ làm cái kia Quy tiên sinh còn thích hợp hơn!!"
Bạch Thiếu Vũ không ngăn cản hai người tranh cãi, khóe mắt hiện lên ý cười, vừa rồi, Mục Nhu người giống như một con mèo đáng yêu, sợ hãi, khi cãi nhau với Phó An liền biến thành một con hổ nhỏ nhe răng, vươn móng vuốt ra.
"Ngươi kêu ai Quy tiên sinh!! Chúng ta làm sao có thể mất hết lương tâm làm đủ loại tội ác! Đại nhân chúng ta vì cứu ngươi phá vỡ Thanh Long bang quy củ, hiện tại chúng ta không thể trở về nơi đó được!"
"Ta làm cho hắn không thể ở lại! Coi như hắn cứu, cũng là vì chính mình ích kỷ du͙© vọиɠ, cứu hay không cũng không có gì khác nhau!!"Mục Nhu quay mặt đi, không muốn nhìn mặt chủ tớ họ một lần nào nữa.
Sự thật là như vậy, cứu không được thì bị đám thổ phỉ đó cưỡng bức, cứu được thì bị hắn cưỡng bức!
Bạch Thiếu Vũ giơ tay ra hiệu cho Phó An im lặng và ngồi xuống, sau đó xé một cái đùi gà khác, đưa cho Mục Nhu và nói: "Cho dù nàng ghét chủ tớ của chúng ta, nàng cũng không cần phải tức giận với chính mình , để bị đói chứ!"
"Ta không ăn đồ của ngươi! Bẩn!"
Mục Nhu nói với sự tức giận, nhưng ngay sau đó, cái bụng của nàng bắt đầu kháng nghị gầm gừ kêu lên, đặc biệt là trong hang động trống rỗng, Mục Nhu ước gì mình có thể tìm thấy một cái lỗ để chui vào.
Bạch Thiếu Vũ nhếch môi cười, nhét đùi gà vào trong tay Mục Nhu, nói: "Ăn đi, no rồi mới có sức mắng Phó An, còn có sức đi tìm chúng ta báo thù."
Ngay tại Phó An cảm thấy ủy khuất thời điểm, liền nghe đến Bạch Thiếu Vũ tiếp tục nói: "Nếu như có chúng ta ở đây, nàng cảm thấy xấu hổ, chúng ta đi ra ngoài sơn động ăn đi!"
“Chủ nhân, đây là trên núi này không như đồng bằng, ban đêm rất lạnh!” Phó An vội vàng nhắc nhở.
"Cầm cá nướng đi ra với ta!" Bạch Thiếu Vũ nói xong, trước tiên rời đi sơn động.