Bên kia, trong phòng thẩm vấn, Hàn Kim như phát điên. Cô ấy rõ ràng đã bị oan, nhưng cô ấy không thể tự bào chữa cho mình.
Cô hét lên: "Đừng tưởng rằng tôi không hiểu luật, anh chỉ có thể nhốt tôi 24 giờ, 24 giờ sau nhất định phải thả tôi ra! Tôi không còn gì để nói, tôi nói lần cuối, khi nào các người thả tôi ra."
Một cảnh sát lớn tuổi nhướng mày đập bàn, “Ngồi đi. Chúng tôi đã cử người đến khám nhà cô rồi.” Anh ta lấy ra một lọ thuốc đặt trên bàn, “Đây là đồ còn sót lại tại nhà cô. Thuốc, hoá đơn mua bán đều có cả. Nhân chứng và vật chứng đều có, nhưng cô vẫn ngụy biện ?! ”
"24 giờ? Tôi không nghĩ là cô đã hiểu luật. Cô Hàn, việc tạm giữ hình sự của cô đã được phê chuẩn. Việc thẩm vấn của đồn cảnh sát chỉ là hình thức. Cô sẽ được chuyển đến trại tạm giam sau đó. Xin hãy nhận lỗi để được khoan hồng!"
"GÌ!" Hàn Kim toàn thân mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế với vẻ uể oải.
Không thể nào? Làm thế nào mọi thứ diễn ra theo cách này? Nhưng cô ấy thực sự bị oan. Nó kết thúc, cuộc đời của cô ấy đã kết thúc.
Bên trong hội trường đồn cảnh sát.
Sau khi San và Cố Ngôn ghi lại lời khai của họ, thì đã gần trưa.
Yuyi bước tới ôm San trìu mến nói: "Cùng nhau đi ăn cơm đi. Sau khi ăn cơm xong trở về nhóm cùng nhau được không? Nhà tớ ở gần đây, tớ biết rõ ở đây có quán hấp rất ngon, đi thôi."
" Ừm” San mỉm cười gật đầu.
Xem họ nói chuyện và cười. Cố Ngôn đột nhiên cảm thấy rằng mình đang bị bơ.
Anh không biết mình bị làm sao, đột nhiên xen vào, "Tôi cũng đi."
Yuyi nhanh nhẹn từ chối," Quán đó hơi nhỏ không giống với nhà hàng cao cấp mà các tổng tài đến..."
San chen ngang" Thôi đi chung cũng không sao."
Yuyi đưa San và Cố Ngôn đến một mặt tiền nhỏ ven đường. Trang trí cũ kỹ ít nhất cũng phải hai mươi ba mươi năm, nhìn từ bên ngoài không thể biết đây là một nhà hàng.
Yuyi đẩy cánh cửa trượt bằng hợp kim nhôm ra, cửa không đủ cao so với chiều cao của Cố Ngôn, nên anh chỉ có thể cúi người đi vào.
Nơi đây gần như chật kín khách, ăn uống, ồn ào náo nhiệt. Bà chủ trong cửa hàng chào đón Yuyi niềm nở, "Con lại đi cùng các bạn đến ủng hộ à."
Mùi thơm thoang thoảng, và môi trường ồn ào khiến Cố Ngôn cau mày. Sàn nhà lát gạch hơi bẩn có vẻ dính chặt khi bước lên. Anh nhìn xuống đôi giày da phiên bản giới hạn trên chân, có vẻ lạc lõng.
Yuyi cũng nhận ra, ngượng ngùng hỏi: "Ông chủ, có muốn đổi sang nhà hàng cao cấp hơn không? Đây, đây, uh, thật sự không thích hợp với anh."
Cô chủ dọn ra một cái bàn, ném bộ đồ ăn và đôi đũa từ bàn trước vào thùng lau, lấy ra một chiếc giẻ gần như không thể phân biệt được màu, lau hai lần, "Lại đây. Mời, ngồi đây."
San là người đầu tiên ngồi, và cô ấy nhìn Cố Ngôn một cách thích thú. Con rồng trong số những người cao cấp, Chủ tịch, có lẽ chưa bao giờ hạ mình đến thăm một cửa hàng nhỏ như vậy. Với bộ đồ chỉnh tề, e rằng không dám đυ.ng đến cái bàn và ghế đầy dầu mỡ như thế này.
Anh nhìn thấy biểu hiện trêu chọc của cô, mặc dù trong lòng rất ức chế, nhưng anh nói: " Cứ ăn ở đây"
“Ồ” Yuyi nhanh chóng lấy khăn giấy ướt ra, cẩn thận lau chiếc ghế đẩu bên cạnh San, “Ông chủ, mời ngồi.”
Cố Ngôn nhìn trái phải rồi ngồi xuống sau khi chắc chắn rằng nó đã sạch sẽ.
“Kẻ kiêu ngạo có sự sạch sẽ.” San bĩu môi, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Cố Ngôn quay đầu sang, "Em nói gì?"
“Ồ, không nói gì, em nói em đói, nên nhanh lên gọi món.” San vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhạt cầm thực đơn lên lật xem.
“Thưa bà, cho một nồi gà lớn, và đậu phụ rang.” Yuyi hét lớn gọi món, đồng thời liên tục lấy khăn giấy lau mặt bàn, lau các cạnh và góc tại chỗ. Cô than thầm trong lòng, chỉ tại ông chủ ở đây mà cô không dám nói gì, lại còn phải dọn bàn như bảo mẫu.
San tráng đũa bằng nước sôi, sau đó đưa cho Cố Ngôn ngồi bên cạnh.
Anh thấy bát đũa của San còn chưa tráng, bối rối hỏi: "Em không cần?"
San chống cằm một tay, khóe mắt mang theo ý cười, " Không cần, em lớn lên trong cô nhi viện, nên không màu mè như vậy."
Điều đó có nghĩa là anh ta đang làm màu?Khuôn mặt điển trai của Cố Ngôn đen lại. Nhìn thấy nụ cười vui tươi của cô, anh hung hăng nhìn cô.
Yuyi vội vàng nói giữa bầu không khí lạ lùng này, "Chủ quán là người phương nam, tiệm mở được 30 năm, hương vị rất chân thực.Ông chủ sẽ không làm anh thất vọng. "
Cố Ngôn lấy bát, đũa của San và cẩn thận tráng nước sôi rồi lau cho cô.
Không lâu sau, bà chủ mang các món ăn đến, "Cô gái, bạn của cô là một cặp, mỹ nam và mỹ nữ, họ thật xứng đôi vừa lứa. Họ giống như vợ chồng vậy."
"Uh, chúng cháu ..." San do dự, quên đi, lời giải thích là thừa.
San nhấc nắp nồi hơi gốm màu tím lên, và hơi nước đột ngột bốc lên trong không khí.
Cố Ngôn cầm thìa và múc đầy bát, và San cũng vậy.
Hai người đưa nó cho nhau cùng một lúc. Cả hai đồng loạt sững sờ, xấu hổ đặt bát xuống.
Thực tế, San lớn lên trong trại trẻ mồ côi và quen với việc chăm sóc mọi người xung quanh.
Cố Ngôn cảm thấy rằng một người đàn ông nên làm điều này.
Yuyi ngồi nhìn hai người như đang bị hành hạ nghĩ thầm. "Hai cái con người này,biết vậy lúc nảy đi một mình cho rồi."
Cố Ngôn nếm thử thức ăn, đôi mắt đen sáng lên và khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Thịt gà chín mềm, nước dùng đậm đà, ngon đúng điệu không thua gì các nhà hàng cao cấp.
“Rất ngon.” San hết lời khen ngợi khi ăn, “Tôi sẽ mời cậu bữa này, cảm ơn cậu đã gọi điện cho trợ lý Từ lần trước. Kịp thời, nếu không tôi đã gặp rắc rối rồi."
Đúng lúc này, điện thoại di động của San đột nhiên vang lên.
Một chuỗi số xa lạ, chưa từng thấy trước đây. Cô khẽ cau mày, nhấn nút trả lời, sau đó sắc mặt hơi thay đổi, dần trở nên nghiêm trọng.
"Được rồi, dì. Con hiểu rồi. Con sẽ đến đúng giờ."
"Tôi xin lỗi đã làm phiền, tạm biệt."
San cúp điện thoại, vẻ mặt thất thần trong giây lát.
" Chuyện gì? Ai gọi?" Cố Ngôn hỏi, nhận ra rằng có điều gì đó không ổn với cô, đôi mắt đen của anh ấy hơi nheo lại.
"Ồ, không có gì. Đó là Trịnh Nặc Trân, mẹ của An Vân Tây, bà đã đề nghị gặp mặt ở quán cà phê vào chiều nay" San đặt đũa xuống và đột nhiên cảm thấy mình không có cảm giác ngon miệng.