Tôi Và Nam Thần Cùng Trường

Chương 37: Không đủ dũng cảm

Lần này tuyết rơi dày hơn rất nhiều. Một cơn mưa tuyết dai dẳng suốt đêm, đến gần sáng mới chịu ngừng.

Tiểu Nam thức dậy, nhìn ra cửa sổ, hàng cây ở sân sau của ký túc xá đã trở nên khẳng khiu trơ trọi giữa một màn trắng xóa của đất trời, mang dáng vẻ cô đơn đến vô cùng.

Hoặc có lẽ nó vốn dĩ không cô độc, chỉ là bản thân Tiểu Nam quá nặng nề mà thôi.

Cô mở tủ lấy mấy bộ quần áo, gấp gọn gàng lại bỏ vào một chiếc túi lớn. Sau khi xếp đầy đủ vật dụng cần thiết vào túi, cô kéo khóa lại rồi vất vả đeo lên vai.

Hình như cô mang theo hơi nhiều đồ, túi khá nặng làm nhức mỏi cả một bên vai.

Vừa đẩy cửa chính của tòa ký túc xá, một đợt gió mạnh giá buốt tức khắc tạt vào mặt Tiểu Nam, cô nàng phải run lên vì lạnh một phen.

Toàn bộ khung cảnh bên ngoài đều bao phủ bởi một lớp tuyết dày trắng tinh, cũng may là đoạn đường chính đã được người dọn tuyết quét gọn sang hai bên nên mới có thể dễ dàng di chuyển.

Mười phút sau, cô đã ngồi trên taxi kín gió, cơ thể ấm áp hơn hẳn.

Đã lâu rồi Tiểu Nam không về nhà, mặc dù nhà cô và đại học A nằm ở cùng thành phố, nhưng đại học A nằm ở khu phía Bắc, còn nhà cô lại nằm ở khu phía Nam, kì thực là không quá gần cũng không quá xa.

Nguyên nhân chính là cô vừa lên đại học, đang là sinh viên năm nhất, thời gian vừa rồi khá bận bịu với việc học cũng như làm quen với môi trường đại học nên chưa thể về thăm nhà.

Từ nhỏ Tiểu Nam đã học cách sống tự lập và biết tự giải quyết những công việc trong gia đình. Căn nhà nhỏ chỉ có hai mẹ con, mẹ luôn luôn dốc sức làm việc nuôi cô khôn lớn, trừ ngày lễ Tết được nghỉ thì rất ít khi mới về.

Cho đến tận khi Tiểu Nam vào đại học, giành được học bổng, không cần lo nghĩ đến khoản học phí khổng lồ nữa, mẹ mới giảm bớt lượng công việc.

Tiểu Nam đang chìm trong dòng ký ức về mẹ, bỗng Tần Hiểu Tuyết gọi điện tới.

Cô và Hiểu Tuyết cũng coi như khá thân thiết trong câu lạc bộ, đàn chị cũng giúp đỡ cô rất nhiều xuyên suốt từ khi cô gia nhập cho đến bây giờ.

Hai người chưa từng gọi điện trực tiếp như vậy bao giờ, trước đây có thông tin gì cần trao đổi cũng đều là thông qua tin nhắn.

Tiểu Nam bắt máy, lại lấy tai nghe trong túi ra đeo.

“Tiểu Nam, là chị đây.”

Nghe thấy âm thanh từ đầu dây bên kia, Tiểu Nam đáp lại: “Chị Hiểu Tuyết, chị tìm em có việc gì sao?”

Tần Hiểu Tuyết cười cười: “Tối mai bọn chị định đi ăn tất niên. Chị gọi cho em là muốn rủ em đi cùng.”

“Tiệc tất niên? Không phải là tiệc tất niên đã diễn ra vào tối hôm qua rồi sao?”

“Đó là tiệc của câu lạc bộ, còn ngày mai là bọn chị đi ăn theo hội bạn bè. Em đi cùng bọn chị đi!”

Hội bạn bè? Hẳn là Tạ Vũ sẽ có mặt. Nếu như Tạ Vũ góp mặt, Tiểu Cẩn Mai có lẽ sẽ tham gia cùng Tạ Vũ.

Tiểu Nam không phải đố kỵ với Tiêu Cẩn Mai, cô chỉ là không đủ dũng cảm, không đủ mạnh mẽ khi nhìn thấy Tạ Vũ ở bên một người con gái khác.

Trên thế gian này làm gì có người nào thấy người mình yêu dành tình cảm cho người khác mà bản thân cũng vui lòng thay, nhưng cũng chẳng có thứ tình cảm nào bao dung hơn tình yêu đơn phương cả.

“Tiệc tất niên của mọi người mà, em vẫn là không đi thì hơn.” Tiểu Nam từ chối.

“Sao vậy? Em có hẹn với bạn trai rồi sao?”

Tiểu Nam hơi bất ngờ nhưng liền nhanh chóng phản bác lại: “Chị đùa em rồi. Em làm gì có bạn trai.”

“Em không cần phải giấu chị đâu. Hôm trước chị thấy em ở cùng với một cậu bạn khá cao, cũng rất đẹp trai nữa, hai đứa học cùng nhau ở thư viện. Không phải bạn trai em sao?”

Dựa trên lời mô tả của Tần Hiểu Tuyết, cô đoán chàng trai được nói đến chính là Trương Minh Hạo.

Cô chợt nhớ lại ngày hôm đó ở bên hồ, Trương Minh Hạo đã tỏ tình với cô đầy thẳng thắn và dứt khoát, nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa có câu trả lời rõ ràng với anh.

Lần đầu tiên được người khác bày tỏ tình cảm, cô không biết bản thân nên từ chối như thế nào cho hợp lẽ.

“Bọn em chỉ là bạn bè thôi, chị đừng hiểu lầm. Em không đi ăn với mọi người được là vì giờ em đang trên đường về nhà, em định là sẽ ăn tất niên và đón năm mới với gia đình.”

Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi.

Ngay trước khi Tiểu Nam định tạm biệt rồi cúp máy, Tần Hiểu Tuyết lại hỏi cô một câu khiến cô càng kinh ngạc hơn nữa.

“Em….. thích Tạ Vũ à?”

Tiểu Nam sững sờ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Một câu hỏi ngắn gọn nhưng thẳng thắn như vậy, trực tiếp đâm thủng lớp vỏ bọc mà cô mất công dựng nên suốt hai năm qua.

Tiểu Nam cho rằng cô che giấu rất tốt tình cảm dành cho anh, chưa bao giờ thể hiện ra ngoài, hiện tại lại bị Tần Hiểu Tuyết dễ dàng nhìn thấu như vậy.

Trong một giây thoáng qua, Tiểu Nam chợt có một suy nghĩ vô căn cứ, nhưng lại buột miệng nói ra thành lời.

“Sao chị lại nghĩ như vậy? Anh ấy nhờ chị hỏi em sao?”

Tiểu Nam cảm nhận được Tần Hiểu Tuyết ở đầu dây bên kia hơi ngập ngừng, giống như bị nói trúng tim đen, cô mỉm cười:

“Xin lỗi chị, em đùa chút thôi. Nhưng chị đoán đúng, em thích anh ấy. Dù sao thì chẳng có gì để giấu cả, đó là sự thật. Thật ra em vẫn mong là chị sẽ không nói lại với anh ấy.”

Nghe được giọng Tiểu Nam dường như hơi trầm xuống, Tần Hiểu Tuyết vội giải thích: “Tiểu Nam, có nhiều chuyện không như em nghĩ đâu. Chị không phải người trong cuộc, không giải thích cụ thể với em được, nhưng…..”

“Chị à, em đã về đến nhà rồi. Lát nữa em sẽ gọi lại cho chị.”

“Ừm.”

Sau cuộc điện thoại đó, không có bất kỳ cuộc điện thoại nào đến nữa cả, Tiểu Nam cũng không gọi lại.