Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 68: Vui chơi qua đường

Hít……

Hàng loạt tiếng thở hắt một hơi lạnh đột ngột vang lên.

Bất cứ nơi nào Tần Khải nhìn tới, mọi người đều rút lui trong vô thức.

Bất luận là vệ sĩ hay mấy tên kiêu ngạo bá đạo nhà họ Lý, giờ phút này đều câm miệng, như chuột gặp mèo.

Về phần Lý Tiếu Lai, hắn đứng chôn chân tại chỗ.

Tay vệ sĩ mạnh nhất dưới trướng hắn ta đã bị Tần Khải khuất phục trong nháy mắt, làm sao có thể như vậy?

Lý Tiếu Lai dụi dụi mắt, nhất thời tự hỏi không biết mình đang nằm mơ hay là nhìn lầm.

Thật đáng tiếc khi sự thật lạnh lùng trước mặt ngay lập tức phá vỡ sự tưởng tượng của hắn.

Ngay cả Triệu Băng Linh cũng sững sờ trong giây lát.

Cô ấy biết rằng Tần Khải có khả năng đánh đấm, nhưng không bao giờ ngờ anh có thể mạnh đến như vậy.

Anh Hổ là vệ sĩ ruột của Lý Tiếu Lai, chưa kể anh ta trông mạnh mẽ, vững chãi như một tòa tháp sắt. Triệu Băng Linh cũng nhiều lần nghe đồn về sức mạnh của người này.

Anh Hổ đã giúp sức cho Lý Tiếu Lai làm vô số việc xấu xa, nhưng hầu như không ai dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh ta.

Nhưng ai ngờ rằng một người mạnh mẽ như vậy đã bị một đòn của Tần Khải đánh gục, đau đớn quằn quại đến nỗi không thể di chuyển?

"Anh. . . Anh làm sao có thể lợi hại như vậy?"

Triệu Băng Linh ngây người nhìn Tần Khải và vô thức thốt lên.

Lúc này cô mới phát hiện có lẽ mình đã quá xem thường vị hôn phu nhà quê này.

"Em không ngờ tới sao? Chồng em còn nhiều thứ lợi hại lắm, sau này em sẽ biết!"

Hai người nhìn nhau, Tần Khải mỉm cười, một nụ cười vô cùng ngây thơ vô tội.

“Hứ!"

Triệu Băng Linh dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng lên ngay lập tức.

Cô nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, rõ ràng là hiểu nhầm ý của Tần Khải.

Lý Tiếu Lai tức nổ phổi khi nhìn thấy hai người họ tán tỉnh nhau.

Triệu Băng Linh không chỉ xinh đẹp mà dáng vẻ lạnh lùng thanh cao của cô ấy còn có một sức hút riêng.

Nhưng “núi băng” trong truyền thuyết lại đang tan chảy trước mặt Tần Khải, thậm chí giống như một cô vợ nhỏ bé đang tức giận!

Lý Tiếu Lai trong lòng vừa giận dữ vừa ghen tị, nhịn không được mà bắt đầu thở dốc.

Hắn ta cảm thấy bị xúc phạm.

Đường đường là cậu chủ nhà họ Lý mà lại thua một tên quê mùa, rồi mặt mũi của hắn biết giấu đi đâu?

"Đủ rồi! Tên quê mùa, tao cho mày một phút để quỳ xuống và xin lỗi ngay lập tức! Mẹ kiếp, đừng có nghĩ mày giỏi giang chỉ vì đánh được một tên vệ sĩ!"

Lý Tiếu Lai không thể chịu đựng được nữa, hét lên: "Nói cho mày biết, với thực lực của nhà họ Lý, chỉ cần tao gọi một cuộc điện thoại, đảm bảo mày sẽ không thể sống yên thân ở Trung Hải. Đừng có rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt!"

Khả năng đánh bại tay vệ sĩ của Tần Khải thực sự khiến Lý Tiếu Lai ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.

Đúng như hắn ta nói, sở dĩ hắn có được sức mạnh như bây giờ không phải dựa vào nắm đấm.

Quan trọng hơn là tiền và gia tộc chống lưng đằng sau hắn.

"Ồ? Nói như vậy nghĩa là anh rất lợi hại sao?"

Tần Khải mỉm cười và nhìn Lý Tiếu Lai như thể đang nhìn một kẻ ngốc.

"Đương nhiên, cứ thử ra ngoài nghe ngóng mà xem. Chỉ vài ba món võ mèo mà muốn hù doạ cậu chủ đây... Mở cho to cái mắt chó ra mà xem, tao là cậu chủ nhà họ Lý đấy, thứ sâu bọ như mày lấy gì đấu với tao? "

Lý Tiếu Lai cười khẩy và nhìn Tần Khải với vẻ vô cùng khinh bỉ.

Khi Triệu Băng Linh nghe thấy lời này, cô không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

Cô biết rất rõ rằng những gì Lý Tiếu Lai nói là sự thật.

Việc Lý Tiếu Lai tác oai tác quái, làm vô số điều ác ở Trung Hải ai mà chẳng biết.

Nhưng vì có gia tộc họ Lý đứng sau nên không ai làm gì được hắn ta.

Thấy Tần Khải không nói gì, Lý Tiếu Lai càng cười đắc ý hơn.

Không phải hắn chưa từng gặp qua những người mạnh mẽ cứng cỏi, nhưng đáng tiếc, cho dù là một người lợi hại đến mức nào thì trước mặt nhà họ Lý, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu nhịn nhục, đây là sự thật!

"Đứng trước mặt tao, rồng phải cuộn, hổ phải nằm. Tao vui vẻ thì mày mới có thể tồn tại, hiểu không?"

Lý Tiếu Lai chỉ vào mũi Tần Khải và ngày càng trở nên kiêu ngạo: "Vợ chưa cưới của mày lọt vào mắt xanh của tao, đó là phúc của mày. Nếu mày có thể đội cái sừng của tao thì mày phải sung sướиɠ đến mức nằm mơ cũng phải mỉm cười mới đúng. Đừng có sướиɠ mà không biết điều".

Vừa nói, Lý Tiếu Lai vừa đi đến trước mặt Tần Khải một cách vô cùng ngạo mạn!

"Theo lời anh nói, tôi còn phải cảm ơn anh?"

Tần Khải vẫn cười một cách từ tốn, như thể anh rất dễ nói chuyện.

Nhưng nhìn kỹ vào đôi mắt của Tần Khải, rõ ràng đó là ánh mắt đang nhìn một kẻ ngốc, vừa có vẻ hứng thú lại vừa khinh miệt.

"Tất nhiên rồi!"

Lý Tiếu Lai nghiêng đầu, ngẩng mặt lên và cười nói: "Còn không chịu nhìn kỹ xem tao là cậu chủ gia tộc nào! Ha ha... Nể tình mày có chút bản lĩnh, hiện tại quỳ xuống dập đầu với tao, xin lỗi vì đả thương cận vệ của tao thì tao sẽ không thèm chấp mày nữa".

"Hơn nữa, mày vẫn có thể đi theo tao! Về phần vợ mày, sau khi cậu chủ đây chơi vui vẻ đủ rồi, chỉ cần mày cư xử tốt, sau này tao trả lại cho mày cũng không phải là không thể. Thế nào, đây không phải là một điều kiện tốt sao?"

"Nghe được đấy".

Tần Khải nhìn Triệu Băng Linh với một nụ cười trên môi, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.

"Tần Khải, anh..."

Triệu Băng Linh nghĩ rằng Tần Khải giờ đã chịu khuất phục. Cô ngay lập tức cắn môi một cách giận dữ.

Cô còn chưa kịp tức giận, Tần Khải lại đột nhiên cười to: "Đùa thôi, vợ à, đừng sợ, anh đùa với anh ta thôi, ha ha ha..."

"Mày……"

Nghe điều này, Lý Tiếu Lai lập tức phản ứng lại ngay..

Hắn quay đầu lại nhìn, trên mặt Tần Khải không có vẻ gì là sợ hãi.

Không những thế anh còn đang híp mắt cười rất tươi.

"Hừ, nếu nhà họ Lý các người lợi hại như vậy, tôi sẽ cho các người một chút mặt mũi".

Tần Khải chậm rãi gật đầu, như thể đang suy nghĩ nghiêm túc.

Triệu Băng Linh mặc dù tức giận, nhưng cũng không dám nói lời nào.

Lý trí nói cho cô biết, đến lúc này mà Tần Khải vẫn không bán đứng cô thì coi như đã là rất có nghĩa khí rồi.

Dù mạnh mẽ đến đâu, Tần Khải vẫn đơn thương độc mã. Làm sao anh có thể chống lại gia tộc họ Lý?

Hiện thực đáng buồn nhưng cũng đúng thôi.

"Đúng là lựa chọn thức thời! Yên tâm đi, loại phụ nữ này, tao chẳng qua chỉ vui chơi qua đường mà thôi. Muốn bước qua ngưỡng cửa nhà họ Lý, nhất định phải môn đăng hộ đối. Người như cô ta vẫn không xứng".

Lý Tiếu Lai chống tay lên hông, nghĩ rằng Tần Khải đã chịu thỏa hiệp nên vẻ mặt của hắn ta vô cùng tự mãn!

"Đợi chơi xong, tao trả lại cho mày. Có thể làm việc cho cậu chủ đây, đúng là phúc phần của mày đấy".

Triệu Băng Linh nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi.

Nhưng khi mọi thứ đã đến nước này, người duy nhất cô có thể dựa vào là Tần Khải.

Đương nhiên, Triệu Băng Linh không dám nghĩ tới việc anh có đáng tin hay không.

Dù gì trước giờ cô ấy luôn coi thường Tần Khải, thái độ với anh lúc nóng lúc lạnh.

Nên cô chỉ có thể hy vọng rằng sẽ có một kỳ tích xuất hiện!

Về phần người nhà họ Lý đang theo dõi, họ thấy rằng Lý Tiếu Lai đang áp chế được Tần Khải.

Thấy vậy, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm và lấy lại vẻ hống hách trước đó.

"Đồ nhà quê, hãy mở to mắt ra, bây giờ là cơ hội duy nhất để mày gia nhập giới thượng lưu, mày phải biết nắm bắt lấy nó!"

"Đúng vậy! Mọc sừng có gì không tốt? Cứ nói với mọi người là vợ mày từng bị anh họ tao chơi, đó là một việc rất đáng tự hào".