Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 3: Đi theo tôi

Triệu Băng Linh tức đến nghiến răng, ngón cái siết chặt làm gãy cả chiếc bút ký tên, tên khốn này có ý gì vậy hả?

Anh có bao nhiêu hôn thú như vậy mà lại đến tìm cô đầu tiên, khiến cô cảm thấy mình là người bị ghét bỏ nhất, cảm giác này thật sự không thoải mái chút nào.

Tần Khải bị hành động của Triệu Băng Linh doạ cho ngây người, sau đó vô thức né ra xa rồi nói: “Cô định làm gì?”

Định làm gì? Muốn gϊếŧ người đây! Triệu Băng Linh lườm Tần Khải, tức đến mức nghẹn tận họng, khi cô chuẩn bị bốc hoả thì điện thoại trên bàn đổ chuông.

Là ở nhà gọi tới.

Triệu Băng Linh tiện tay cầm điện thoại lên, sắc mặt cũng thay đổi, cô đứng bật dậy rồi nói: “Ông nội ngã cầu thang ngất xỉu rồi ư? Bệnh viện số một Trung Hải ạ? Con đến ngay…”

Cô vừa nói vừa vội vàng chạy ra ngoài, khi tới cửa thì chợt ngoái lại nói với Tần Khải: “Sư phụ anh là thần y đúng không? Chắc anh cũng biết chữa bệnh chứ? Mau đi với tôi!”

“Này, từ từ, tôi đến từ hôn cơ mà!”

Mặc kệ Tần Khải có chống đối thế nào cũng bị Triệu Băng Linh lôi sềnh sệch ra khỏi văn phòng…

“Mẹ kiếp! Con gái con đứa có cần mạnh bạo thế không hả?”

Tần Khải nghĩ thầm, sau đó chợt nghĩ đến một chuyện.

Triệu Băng Linh chưa ký vào giấy từ hôn, thế thì ông nội của cô cũng là ông của anh rồi.

Hơn nữa, hình như ông của Triệu Băng Linh còn quen biết ông anh, haizz, thôi coi như giúp một tay vậy…

Hai người đi thang máy riêng xuống bãi đỗ xe, Triệu Băng Linh là tổng giám đốc nên có chỗ để xe riêng, hai người nhanh chóng đi tới một hiếc Audi màu đỏ.

Nhưng Triệu Băng Linh chợt nhíu mày, từ khi mua chiếc xe yêu quý này đến nay, cô chưa từng cho một người đàn ông nào ngồi lên, lẽ nào Tần Khải lại là người mở bát ư?

Tần Khải cũng đã nhìn thấu suy nghĩ của Triệu Băng Linh, khoé miệng anh nhếch lên một nụ cười tà mị: “Nếu không tiện thì để tôi tự đi”.

Triệu Băng Linh nghe xong thì giật khoé miệng.

Tự đi? Anh định tự đi bằng con xe ba bánh rách ấy ư?

Anh không sợ mất mặt, nhưng cô thì có.

Hơn nữa, bệnh viện số một Trung Hải cách đây đến hai, ba mươi cây số, anh mà đạp con xe ấy thì bao giờ mới đến nơi? Ông cô sẽ không chờ được!

Vì thế, cô quả quyết lấy chìa khoá ra rồi ngồi lên xe, sau đó lạnh lùng nói với Tần Khải: “Lên đi!”

“Khϊếp…”

Tần Khải hẩy mũi, sau đó ngồi vào ghế lái phụ rồi vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Tôi bảo này, cô đang nhờ vả tôi thì phải có dáng vẻ của người đi nhờ vả chứ, tôi…”

Anh còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng động cơ rồ lên, chiếc xe lao vụt đi, làm anh ngã ngửa ra sau ghế.

“Ối trời đất ơi! Chậm thôi, chậm thôi…”

Tần Khải bám lên tay cầm, không biết do sợ hay tại xe đi nhanh mà tóc anh dựng ngược hết lên, miệng còn liên tục la hét.

Thật ra anh rất sợ đi ô tô, nhất là xe đua. Vì thế nên vừa xuống tàu hoả, anh đã mang hết tiền tích góp của mình đi mua một cái xe ba bánh của một ông buôn hàng phế liệu.

Chung quy tất cả cũng tại ông cụ nhà anh!

Triệu Băng Linh có vẻ mặt rất đáng sợ, liên tục tỏ vẻ coi thường Tần Khải. Cô đi có 80 cây trên giờ, mà anh hò hét cái gì? Có phải là đàn ông nữa không?

Mười phút sau, hai người đã đến bệnh viện.

Xe vừa dừng, Tần Khải đã lao xuống ngay, sau đó lấy kim châm cứu trong ba lô ra cắm vào ngực trái mình, gương mặt đang đỏ lựng của anh nhanh chóng bình thường trở lại.

Triệu Băng Linh cảm thấy vô cùng thất vọng, cô cứ tưởng sẽ được thấy cảnh Tần Khải nôn thốc nôn tháo, ai dè anh chỉ châm cứu vài cái đã bình thường trở lại, cách này còn hữu dụng hơn cả thuốc chống say xe.

Cùng lúc đó, cô cũng thấy khá kinh ngạc trước tay nghề của Tần Khải. Trước đó, cô cứ tưởng ông mình khen sư phụ của anh lố quá.

Giờ xem ra cô cũng phải tin chút rồi.

Triệu Băng Linh gọi điện thoại, sau khi biết phòng bệnh của ông mình thì dẫn Tần Khải đến phòng cấp cứu ngay.

Lúc này, đang có một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi đang đứng bên ngoài phòng cấp cứu, tay chắp sau lưng đi qua đi lại với vẻ lo lắng bất an. Có một người người phụ xinh đẹp thoạt nhìn chỉ hơn 30 tuổi ngồi ở chiếc ghế đối diện ông ấy, hai tay đan vào nhau rồi không ngừng niệm phật.

Đó chính là bố mẹ của Triệu Băng Linh, Triệu Diệu Quang và Tống Nhan.

“Bố mẹ, ông sao rồi ạ?”, Triệu Băng Linh nhìn thấy bố mẹ từ xa đã cất tiếng hỏi.

“Linh Linh, con đến rồi, tại mẹ không chăm sóc ông cẩn thận”.

Nhìn thấy Triệu Băng Linh, Tống Nhan đứng bật dậy rồi ôm lấy cô, sau đó bật khóc nói: “Nếu ông con có mệnh hệ gì, bác cả con chắc chắn sẽ làm ầm lên, đến lúc đó nhà mình phải làm sao đây?”

Triệu Diệu Quang lừ mắt mắng Tống Nhan: “Đủ rồi đấy, bà ngậm cái miệng quạ đen lại đi”.

Tống Nhan sợ quá im ngay, nhưng nước mắt vẫn lưng tròng.

Triệu Băng Linh vừa an ủi mẹ mình vừa hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì à? Sao tự nhiên ông lại bị ngã cầu thang?”

Triệu Diệu Quang cau mày đáp: “Ông con nhận được một cuộc điện thoại xong thì sảy chân ngã, bố tra cuộc gọi cuối cùng đến máy ông là số của Lý Mậu!

Triệu Băng Linh lạnh mặt sau đó nói: “Vẫn vì chuyện thu mua tập đoàn ư?”

Nhà họ Lý là một trong các vọng tộc lớn ở Trung Hải, tuy thực lực không bằng bốn gia tộc lớn, nhưng vẫn hơn nhà họ Triệu bọn họ.

Các gia tộc các thì kinh doanh mọi ngành nghề, riêng có ngành mỹ phẩm thì ít nhà làm.

Vừa hay tập đoàn Triệu Thị lại đứng đầu trong ngành này, vì thế đã bị nhà họ Lý dòm ngó đến với mục đích phát triển mọi ngành.

Nhà họ muốn thua mua tập đoàn Triệu Thị, nhưng vì đưa ra quá nhiều điều kiện quá đáng nên ông nội Triệu Băng Linh không đồng ý. Lần này, ông cô sẩy chân ngã chắc cũng do nhà họ làm.

Triệu Diệu Quang gật đầu nói: “Chắc lần này tập đoàn sẽ phải đối mặt với nguy cơ lớn đấy…”

Triệu Băng Linh không nói gì nữa, bầu không khí chợt trở nên ngột ngạt. Tần Khải đứng một bên hẩy mũi, sau đó ho khan vài tiếng rồi thấy mình thật dư thừa.

Lúc này, Triệu Diệu Quang chợt nhìn sang anh rồi hỏi: “Đây là…”

“Chào chú, cháu là Tần Khải!”, Tần Khải tự giới thiệu.

Triệu Diệu Quang và Tống Nhan đưa mắt nhìn nhau với vẻ kinh ngạc, sau đó cùng nhìn về phía Triệu Băng Linh.

Lẽ nào, đây chính là…

Triệu Băng Linh chán nản nói: “Vâng, là anh ta đấy ạ”.

Triệu Diệu Quang và vợ lại ngoảnh sang nhìn Tần Khải rồi đánh giá anh. Một lát sau, họ đều nhíu mày rồi khẽ lắc đầu.

Rõ ràng họ không hài lòng với cậu con rể tương lai này, nhưng bây giờ không phải lúc nói đến chuyện đó.

Tần Khải ho khan một tiếng cười trừ. Khỉ gió thật! Rõ ràng mình chỉ đến giúp cứu người, sao lại thành gặp người lớn rồi?

Cùng lúc đó, đèn ở phòng cấp cứu đã tắt.

Mọi người đều nhìn về phía đó, cửa phòng cấp cứu mở, bác sĩ chính Trần Hải đi ra rồi lắc đầu với Triệu Diệu Quang.

Hai điều dưỡng ở phía sau đang đẩy một giường bệnh, người nằm trên đó đã đắp một tấm vải trắng lên.

Ai cũng hiểu điều đó có nghĩa là gì.

Mặt Triệu Băng Linh tái mét như tờ giấy, toàn thân chao đảo, tuy cô là tổng giám đốc của tập đoàn Triệu Thị, nhưng người chỉ đạo thật sự vẫn là ông cô.

Nếu ông mất thì nhà họ sẽ lâm vào cảnh tranh đấu, còn tập đoàn cũng sẽ rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.