Biên tập: Min
Sắc trời sẫm tối, mưa to như trút nước, bên ngoài cửa sổ ngập trong u ám, trong không khí len lỏi mùi tanh của bùn đất ẩm ướt làm l*иg ngực bức bối.
Tháng sáu ở thành phố Thiệu nóng bức, gió tràn vào đại sảnh dày đặc, quạt trần vang ù ù, nhưng vẫn chẳng có tác dụng mát lạnh gì.
Trong nhà ăn ầm ĩ tiếng cãi cọ, tốp ba tốp năm nhóm nhỏ thay nhau đến đến đi đi, duy chỉ có một thân ảnh lẻ loi đứng trong hàng dài chờ cơm, trông thật bắt mắt.
Lâm Vị Quang bưng khay đồ ăn chờ lấy cơm, những người khác thấy cô thì tránh như tránh ôn thần, nhưng cô lười để ý, nhàn hạ đứng tại chỗ, đôi mắt đào hoa ngả ngớn khẽ nhắm, nhìn thế nào cũng giống như không vực dậy nổi tinh thần.
Chung quanh không hiếm người vô tình cố ý quan sát cô, ánh mắt có sợ hãi, có ghét bỏ, không hề che giấu, tựa như những lưỡi dao sắc bén chói lọi đâm qua, cảm giác tồn tại cực lớn.
Lâm Vị Quang tập mãi thành quen, nghiêng đầu quan sát bên ngoài ô cửa sổ, mưa hãy còn chưa ngớt, đuôi mắt không khỏi hiện lên chút bực bội.
Đây là năm thứ năm cô ở Viện phúc lợi Trẻ em này.
Cô không hợp bầy nên bị cô lập tại nơi đây, vì tính tình hoang dã, đã thế còn thêm hành xử tàn nhẫn, nên người trong Viện này chửi lén cô là chó điên, phàm mà thấy cô là sẽ tránh đi thật xa.
Tình trạng thế này dần hình thành nên thói quen, chuyện làm cô bực bội ở hiện tại là chuyện khác.
— Hôm nay là ngày cô tròn 18 tuổi, cũng là ngày được tự chủ rời khỏi Viện phúc lợi Trẻ em.
Mưa vào lúc nào không đến, lại đổ ập xuống ngay đúng thời điểm quan trọng, bị trì hoãn không biết đến khi nào mới có thể đi được.
Lâm Vị Quang càng nghĩ càng phiền, dời mắt sang nhìn hàng người đang xếp hàng trước mắt, thấy vẫn chưa đến phiên mình, nhấp môi tiếp tục chờ đợi.
Hai nữ sinh đằng trước đang nói chuyện, cô vô tình nghe lỏm được, thật ra là vì âm thanh quá lớn, nên nội dung đoạn hội thoại khó tránh được chui vào tai cô.
“Không phải Viện trưởng đã nói hôm nay có vị khách quý đến thăm à, hình như là đến giúp đỡ gì đấy, nhưng sao vẫn chưa thấy người đâu nhỉ?”
“Bị mưa nên trễ nải đấy, cái vùng khỉ ho của chúng ta mà có người giúp đỡ, hưởng được bao lớn?”
“Không biết nữa, chắc là kẻ có tiền nào đó bùng phát lương tâm… Nghe đâu là nhân vật rất lớn à.”
Lâm Vị Quang nhíu mày, thấy kỳ quái.
Thành phố Thiệu chỉ là một thị trấn nhỏ, dù so về phát triển kinh tế, văn hóa hay giáo dục đều nằm ở mức trung bình yếu, dù là nhân vật nổi tiếng nào đó có ý giúp đỡ cũng không đích thân đến đây, đã xảy ra chuyện gì?
Không chờ cô nghĩ xong, lượt người xếp hàng đã đến phiên cô, Lâm Vị Quang cất lại suy nghĩ, đi lên nhận phần ăn.
Đúng vào giờ ăn cao điểm, Lâm Vị Quang nhìn quanh một vòng, không còn chỗ nào để ngồi, thế là bưng khay cơm đi lên cầu thang lên trên lầu.
Quy mô của Viện phúc lợi Trẻ em này nhỏ, lại còn cũ kỹ, phòng sinh hoạt, phòng ăn hay phòng chứa đồ đều nằm chung một tòa, trên tầng 4 là sân thượng, bình thường Lâm Vị Quang thích lên đó ngủ, nhưng thời tiết hôm nay gắt quá nên chỉ đành đến tầng 3 ăn cơm.
Tầng 3 ít người nên yên tĩnh, tiếng mưa tí tách bên ngoài truyền vào trong tai, cô ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ, trong lòng có chuyện phiền muộn nên cơm ăn cũng chỉ qua loa cho có.
Tầm nhìn vô định không có mục tiêu, lướt ra ngoài cửa sổ, cô chỉ định bụng ngắm nhìn màn mưa mà thôi, lại bất ngờ thoáng thấy hai thân hình đang đứng bên cổng Viện phúc lợi Trẻ em.
Khoảng cách không gần, Lâm Vị Quang phải híp mắt lắm mới nhìn rõ được đôi chút, nhận ra đó là hai vợ chồng Viện trưởng.
Hình như họ đang chờ đợi gì đấy, dáng vẻ xoắn xuýt bất an, Lâm Vị Quang lại nhớ đến câu chuyện vừa nãy của hai nữ sinh, thế là ngồi lại chờ đợi nhằm thỏa mãn lòng hiếu kỳ vì chán chết của mình.
Tầm chừng mười phút, đến khi cô bắt đầu mất kiên nhẫn thì một chiếc xe hơi chậm rãi xông vào tầm nhìn.
Trong đêm tối, đèn xe chiếu sáng cả con đường, cô thấy tài xế đi ra ngoài mở cửa xe, bật chiếc ô màu đen lên che mưa rồi nhanh chóng đi ra ghế sau, cùng lúc cửa xe mở ra thì người này cũng cung kính dời ô sang.
Cũng sang trọng quá.
Lâm Vị Quang chau mày, muốn nhìn xem người đến đây là nam hay nữ, đáng tiếc tầm nhìn bị mành ô chắn lại, đành từ bỏ.
Cô không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, đứng dậy bưng khay đồ ăn đi xuống lầu rửa sạch, ủ bụng một lát sẽ về ký túc dọn dẹp đồ đạc, xem thử có thứ đồ gì cần mang đi không.
Vừa đi đến đầu chân cầu thang đã thấy đối diện có năm sáu người đi đến, cả nam lẫn nữ đều có, Lâm Vị Quang không nhớ nổi tên, chỉ biết nhóm người này trước nay chưa từng đυ.ng độ với mình.
Không đáng xung đột trực diện, cô định vòng qua người họ rời đi, thì nữ sinh đi đầu chủ động duỗi tay chặn đường cô lại, “Này, mày đứng lại đó.”
Lâm Vị Quang dừng chân, nhìn cô ta: “Có bả thì nhả.”
“Mày tưởng tao muốn nhìn thấy mày à.” Nét mặt nữ sinh nọ bất ngờ, ghét bỏ và không tình nguyện khi phải nói chuyện với cô, “Viện trưởng bảo mày qua đó, có người chỉ mặt điểm tên mày.”
Lâm Vị Quang nghe thế, không khỏi liên tưởng đến ‘khách quý’ kia, ánh mắt không khỏi nặng đi.
Nhẽ nào là người nhà họ Lâm tìm đến đây? Đám lão già kia, đuổi cô khỏi gia tộc còn chưa đủ, muốn bắt cô lại để diệt trừ hậu họa ư?
Dáng vẻ suy nghĩ của cô lọt vào ánh mắt nữ sinh kia, còn giả vờ ra vẻ, cô ta bĩu môi trào phúng: “Còn tưởng mình là công chúa nghìn vàng năm xưa à? Chẳng qua chỉ là một có chó có tang, bớt làm điệu ở đây đi.”
Suy nghĩ bị cắt ngang, Lâm Vị Quang không khỏi tặc lưỡi: “Trò chuyện thôi mà kẹp dao giấu kiếm, ghen tị à.”
“Tao ghen tị với mày?” Nữ sinh cười nhạt, “Tao ghen tị sổ hộ khẩu nhà mày lật trang à? Thôi đi Lâm Vị Quang, người kia mày chọc không nổi đâu, thức thời thì làm anh hùng, đừng làm chậm thời gian của tao.”
Nói một thôi một hồi, bài mòn hết tính nhẫn nại của Lâm Vị Quang.
Cô khẽ liếʍ răng nanh, lơ đãng gãi đầu, nâng mí mắt lên cười nhẹ rồi nhìn về phía đối phương.
“Được.” Cô nói, “Vậy thì nhanh chút.”
Còn chưa hết lời, cô lặng lẽ cầm khay đồ ăn trong tay giơ lên, đổ sạch lên mặt nữ sinh.
Biến cố đến bất thình lình, ai nấy đều bất ngờ, ngây ngốc đứng đực ra tại chỗ, như một bức ảnh tĩnh.
Lâm Vị Quang cần chính là giây phút bọn họ ngây người thế này, không hề nghĩ ngợi xoay người cong chân bỏ chạy, lạch bạch xông lên lầu như bay.
Vừa mới đến bậc thang thứ mười, bên dưới vang lên tiếng la hét không thể lấn át được của nữ sinh: “Lâm Vị Quang! Mẹ nó mày muốn chết à!”
Lâm Vị Quang chạy không dừng bước, mau chóng lên đến tầng ba, lúc ở ngay cầu thang thì tạm dừng lại, trong đầu nhanh chóng vẽ lên kế hoạch.
Khó khăn lắm mới chờ được đến ngày trưởng thành, dẫu thế nào cũng không thể rơi vào tay những tên cáo già nhà họ Lâm được, nếu mà quang minh chính đại rời khỏi Viện phúc lợi Trẻ em không được, cô đành phải suy tĩnh lại xem cách khác thôi.
Những kẻ phía sau đuổi theo rất mau, chân trước Lâm Vị Quang vừa mới đá văng cửa sân thượng ra, bọn họ đã nối đuôi theo sau, còn không cho cô thời gian để chần chờ, dàn hàng che lại cửa không cho cô đường lui.
— Đối với người bình thường thì không có đường lui thật, nhưng với Lâm Vị Quang, vẫn có.
“Mày rảnh quá kiếm chuyện à?” Một tên trong đấy thở hồng hộc, không kiên nhẫn nói, “Nói cho mày nghe, bây giờ mày trắng tay thật rồi, dù có năng lực cỡ nào mà chết trong đây cũng không ai bận tâm đâu.”
Lâm Vị Quang đỡ bờ tường chắn, cụp mắt quan sát phần vuông góc và khoảng cách từ đây đến mặt đất.
Nghe thế, cô thu lại suy nghĩ, để lộ ra vẻ mặt cảm động: “Mày còn quan tâm tao nữa cơ, cảm ơn nhé.”
Tên kia bị cô chặn họng, biểu cảm thay đổi xoành xoạch đến là thú vị, cắn răng gằn: “Sao, dù mày kiên cường cỡ nào cũng không thể nhảy từ đây xuống.”
Ai ngờ vừa mới dứt lời đã thấy Lâm Vị Quang nghiêng người… nhìn bọn họ, nở một nụ cười nhếch.
Cô vốn đã đẹp sẵn rồi, ngũ quan ngây thơ nhưng lại mang sự xinh đẹp sắc sảo, đôi con ngươi đen lay láy lấp lánh ánh sáng, đôi mắt cong cong rạng rỡ làm lòng ai ngơ ngẩn.
Ngay sau đó, cô chợt nheo nhẹ mắt, cười rất giảo hoạt—
“Ai nói là không thể?”
Nói đoạn, cô dùng một tay chống lên lan can, tay kia giơ ngón giữa lên với bọn họ, không nói hai lời liền nhảy thẳng xuống dưới!
Toàn bộ động tác lưu loát và sinh động như thế, không chút chần chờ, làm người xem phải hết hồn, chỉ trong chớp mắt, thân ảnh của cô đã biến mất trong màn mưa.
“Đcm, cao vậy, không chết á?!”
“Không không không, nó nhảy xuống thật kia, ngầu dữ…”
“Cảm thán cái gì, mau đuổi theo đi!”
Trên sân thượng loạn xà ngầu, tiếng la hét hòa với tiếng mưa rơi, nhưng không một ai dám noi theo hành động tàn bạo đấy, chỉ chọn cách đi cầu thang cho an toàn.
Lâm Vị Quang dựa vào vách tường, trong lòng thầm tính toán chiều cao giữa các tầng, rồi buông tay đang chống đỡ ra, chân cô nhẹ nhàng rơi chắc chắn xuống nền tầng bên dưới, qua lại thêm mấy lần như thế, cô nhẹ nhàng tiếp đất.
Tường ngoài là xi măng, giữa lúc hành động không tránh khỏi xây xát, ban nãy căng thẳng quá độ nên cô không chú ý, bấy giờ cúi đầu xuống nhìn, hai chân đều trầy trụa, trông thảm ơi là thảm.
Lâm Vị Quang xoa khớp xương đau nhức, không nhịn được chửi khẽ: “Đám chó con, chơi chết tao à.”
Thể lực gắng gượng còn trụ được, không có thời gian để thở dốc, cần phải nhanh chóng chạy khỏi nơi này.
Nghĩ thế, cô vội ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy một người đàn ông đứng dưới mái hiên trước mắt.
— Một người đàn ông đẹp tuyệt vời.
Nhìn thấy rõ gương mặt ấy, cô vội bổ sung thêm sự thật sau đấy.
Thân hình cao gầy thẳng thóm, mặc một bộ tây trang được cắt may riêng, ngũ quan thâm sâu, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng bạc tình bạc nghĩa, vẻ mặt ôn hòa lại xa cách.
Tia sáng ảm đạm rơi vào trong mắt anh, làm lòng ai cảm thấy thế giới cũng không khiến mình khó chịu đến mức ấy.
Cách màn mưa, tầm mắt hai người giao nhau.
Không ai trốn tránh.
Lâm Vị Quang không ngốc đến nỗi không đoán ra được đây là người muốn tìm cô.
Cô dừng lại, thong dong và tự nhiên thu lại tầm mắt, tiện tay vuốt mái tóc ướt nhẹp vì nước mưa, không còn nhìn người đối diện nữa mà đi nhanh về phía trước.
Tích tắc khi hai người thoáng qua nhau, người đàn ông bỗng chặn cô lại, Lâm Vị Quang quyết định nhanh chóng lui ra sau, nhưng bên kia đã nắm lấy cẳng tay cô và lật người cô lại, buộc cô phải quay lưng lại phía người ấy.
Trận chiến này kết thúc quá nhanh, phải ngây người hai giây sau, Lâm Vị Quang mới phản ứng lại, lúc này dùng sức giãy ra nhưng không thành.
“Buông ra!” Cô giận dỗi, ác mồm nói, “Bị điên à?!”
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy phía sau vang lên một tiếng cười ngắn ngủi, âm thanh rất khẽ, nghe như thể ướm đượm sự trêu chọc và trào phúng trong đấy—
“Bạn nhỏ này, dữ thế sao?”
Lâm Vị Quang muốn mở miệng mắng lại, không ngờ người nọ đột nhiên thả lỏng sức nắm trên tay, bất ngờ quá, trọng tâm không vững té ngã xuống đất, thảm hại khôn xiết.
Lòng bàn tay chà sát mà đau đớn, cô cắn răng, chắc chắn tên đàn ông này cố ý.
“Tên gì?”
Trên đỉnh đầu phát ra tiếng vang.
Cô không thèm để ý đến.
Không nhận được đáp án, anh không những không giận, còn cởi nút áo khoác ra, ung dung ngồi xổm xuống đất, đưa tay ra như thể muốn nhìn xem vẻ ngoài của cô.
Bàn tay người đàn ông trắng nõn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tinh tế, nhưng Lâm Vị Quang nào có lòng dạ mà thưởng thức, chỉ thấy rất gai mắt.
Nháy mắt khi anh kề sát đến, cô đột nhiên há mồm ra cắn mạnh xuống.
Cô không hề giữ lực, vậy nên gần như là cùng lúc ấy mùi máu tươi ngập tràn trong khoang miệng mình.
Vẻ mặt đối phương không đổi, cứ như cô cắn không đến nơi đến chốn, thậm chí còn lười đẩy cô ra.
Đáy lòng Lâm Vị Quang ngập sự kinh ngạc. Ngay sau đó, ngón tay đặt tại gò má của cô bỗng dưng dùng sức, bất thình lình quá đỗi làm cô không thể không nhả ra.
Hàm dưới đau nhức, suýt chút nữa đã khiến Lâm Vị Quang ứa nước mắt.
Nếu không phải là không thể nói chuyện được, lúc này cô nhất định sẽ phun ra một trăm tám mươi từ chửi thề hỏi thăm mồ mả tổ tiên kẻ trước mặt này, chắc chắn không bị lặp câu.
Người đàn ông nhìn cô nghiền ngẫm, một tay bóp hai gò má cô lại, ngón cái lướt qua đầu răng nanh nhiễm máu, quả là sắc nhọn, bảo sao cắn đau đến thế.
Anh cười khẽ, “Như con sói con thế này.”
Cảm giác bị bóp trong tay người khác làm cho Lâm Vị Quang thấy vô cùng khó chịu, cô không chịu thua cũng không chịu phục, không nói nên lời, hung dữ trừng anh.
“Tôi hỏi thêm lần nữa.”
Anh dịu giọng mở miệng, nhưng ngữ điệu lại khiến người nghe phải rét run, “Cô tên gì?”
Đàn ông ba mươi tuổi đi dạo bộ còn thiếu kiên nhẫn, Lâm Vị Quang bị ánh mắt này của anh nhìn đến mà ngẩn ra, khí thế kiêu ngạo ban nãy tắt hết nửa.
Cô khựng lại, ít nhất cũng hiểu được là phải biết thời biết thế, thế là không tình nguyện đáp: “…. Lâm Vị Quang.”
Vừa dứt lời, một loạt tiếng bước chân lộn xộn truyền đến từ xa.
“Ngài Trình, vô cùng xin lỗi ngài!”
Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, sau đó mới thấy Viện trưởng chạy vội đến, còn chưa nhìn rõ tình cảnh đã gấp gáp giải thích: “Xảy ra chút tình huống đặc thù, người cậu muốn tìm….”
Còn chưa dứt lời đã phải câm nín.
Mọi nơi đều chìm trong im ắng bất chợt.
Lâm Vị Quang nhìn thấy người đàn ông trước mắt thong dong đứng dậy, cả quá trình còn chẳng thèm lia mắt sang người cô, nhạt nhẽo thật sự.
Anh nói: “Canh chừng cô nhóc, còn chạy nữa thì trói lại.”