Kế Hoạch Chia Tay 21 Ngày

Chương 8: Ham mê sắc đẹp là lỗi của tôi

Trần Tự tiến lại gần hôn tôi, hơi thở mát lạnh trên người anh càng thêm nồng đậm, tôi giống như uống rượu, đầu hơi choáng.

Đương nhiên tôi cũng không rụt rè, hai tay vòng qua cổ anh, hôn thật sâu.

Kỹ thuật hôn của anh rất tốt, cái lưỡi của anh linh hoạt đảo quanh miệng tôi, nụ hôn khiến phía dưới của tôi ẩm ướt.

Hôn đến mức gần như không thở nổi, Trần Tự nhanh trí dời đi, ngay sau đó bàn tay to ôm lấy eo tôi, kéo tôi về phía người anh.

Anh ngước mắt lên, im lặng nhìn tôi, trong mắt như có móc cây khiến trái tim tôi nhộn nhạo.

Ánh mắt rơi xuống đôi môi dính son của anh, không hiểu sao lòng tôi lại dâng lên du͙© vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt, đôi tay ôm mặt anh, không nhịn được mà hôn anh lần nữa.

“A Miểu…” Hơi thở của Trần Tự nặng nề, khẽ gọi tôi.

“Ừm?” Tôi và anh nhìn nhau, tôi thật sự không thể nhìn vào mắt anh khi động tình, nếu không tôi sẽ mất lý trí.

“Anh muốn ở chỗ này,” Tiếng thở dốc trong xe chỉ bình tĩnh lại, Trần Tự dùng đôi môi dính son môi của tôi, nghiêm túc nói ra hai chữ tiếp theo, “Làm em.”

Cách anh nghiêm túc nói mấy lời thô tục này khiến tim tôi ngứa ngáy.

Trước mắt là đôi môi lúc đóng lúc mở của anh, bên tai là giọng nói từ tính dễ nghe của anh, đầu tôi nóng lên, tôi há miệng thở dốc, khàn giọng trả lời anh: “Được, chơi em đến khóc đi.”

Không thể không nói ham muốn tìиɧ ɖu͙© là khuyết điểm lớn thứ hai của tôi.

Mặc dù bình thường trông tôi đứng đắn, thậm chí còn có suy nghĩ chia tay với Trần Tự, nhưng chỉ cần anh khoác lên khuôn mặt đẹp trai kia, chủ động một chút, mềm mỏng một chút thì tôi sẽ không nhịn được, thậm chí còn hợp tác.

Haiz, đẹp trai không phải lỗi tại anh, lỗi tại tôi ham mê sắc đẹp.

Không gian ghế trước có giới hạn nên Trần Tự kéo tôi đến ghế sau.

Hôm nay tôi mặc một chiếc áo dệt kim màu trắng, có dây buộc ở giữa lưng, phía dưới có một chiếc nơ.

Trân Tự vừa cúi đầu hôn xương quai xanh của tôi, vừa dùng tay kéo cái nơ.

Kéo nhẹ một cái, nút thắt đã được cởi bỏ, sau đó anh kiên nhẫn cởi từng dây buộc một.

Giống như đang mở một món quà.

Cho dù anh có muốn mở món quà hay không thì tôi vẫn muốn mở ——

Tay của tôi cũng cởi lần lượt từng cúc áo sơ mi của anh.

Chiếc áo dệt kim của tôi đã bị cởi ra, áo sơ mi trắng của anh cũng rộng mở, để lộ cơ bụng săn chắc, trông rất hấp dẫn.

Lý trí còn sót lại đang chạy trốn một cách điên cuồng, tôi chống khủyu tay lên ghế nhìn anh cởϊ áσ sơ mi, tiến lại gần tôi từng chút một, há miệng ngậm lấy đầu ti của tôi.

Lại là một lần liếʍ mυ'ŧ, dòng điện tê dại lan ra khắp cơ thể.

Mái tóc đen mượt vùi vào trước ngực tôi, tôi không nhịn được mà cào loạn lên lưng anh, ưỡn ngực lên áp sát môi của anh.

Trong chuyện này, tôi thật sự chưa từng giành được quyền chủ động.

Tuy rằng Trần Tự đối với mọi người có vẻ lãnh đạm, anh là một người thanh tâm quả dục, nhưng trên thực tế anh biết rất nhiều, biết cách lấy lòng người khác, cũng không tiếc mà cúi đầu.

Khi làm loại chuyện này, anh luôn dịu dàng, sự kiên nhẫn của anh cũng tăng lên gấp đôi.

Ngực phập phồng kịch liệt, những nụ hôn từ bộ ngực trắng nõn, mềm mại di chuyển xuống dưới, in lên làn da trắng trẻo từng bước một, dường như làm như vậy thì tình yêu sẽ tích lũy nhiều thêm một chút.

Tôi tình nguyện thôi miên bản thân mình.

Hôn xuống bụng, Trần Tự duỗi tay cởϊ qυầи bò của tôi, ngón tay thon dài thử thăm dò trước.

Tôi biết bản thân có đức hạnh gì, nhưng khi nghe thấy anh nói “ướt đẫm” kèm theo nụ cười của anh, tôi vẫn không nhịn được mà véo cánh tay anh.

Dường như cảm nhận được sự xấu hổ của tôi, Trần Tự thấp giọng cười, cười đến mức đầu tôi choáng váng, trước mắt chỉ có một mình anh.

Anh cởϊ qυầи, để lộ hình dạng dươиɠ ѵậŧ bị chiếc qυầи ɭóŧ màu xám quấn chặt.

Anh lấy nó ra, thứ đó to hơn, ngẩng đầu đứng thẳng, tôi nhìn đến mức nước ở phía dưới cứ không ngừng chảy.

Trần Tự nắm tay tôi, đặt lên dươиɠ ѵậŧ với kích cỡ đáng kinh ngạc của anh.

Tôi ngoan ngoãn vuốt ve hai lần, nghe thấy anh bất đắc dĩ nói: “Em xem này, anh cũng cứng lắm rồi.”

Tôi không quan tâm lời nói này có phải đang an ủi tôi hay không, đầu tôi chỉ nghĩ đến việc anh mau chóng tiến vào.

“Trong túi cao bao su…” Tôi thở gấp nói.

Anh vươn tay nhưng hướng về phía ngăn để đồ, môi mấp máy: “Trong xe của anh cũng có.”

Tôi nhìn anh dùng ngón tay với khớp xương rõ ràng xé vỏ, cúi đầu đeo vào, sau đó cúi xuống hôn tôi.

Sau khi mổ nhẹ lên môi tôi khoảng hai đến ba lần, Trần Tự hơi ngẩng đầu lên, mỉm cười, sau đó dùng tay điều chỉnh vị trí, đẩy mạnh vào trong.

Thứ đó của anh vừa to vừa dài, lấp đầy tôi trong tích tắc, tôi thoải mái híp mắt lại, khẽ hừ một tiếng.

Tiểu huyệt mềm mại liếʍ mυ'ŧ nó, anh đâm chậm chạp lại sâu, tôi không nhịn được mà vòng chân quanh eo của anh, thuần thục hoà theo tiết tấu của anh.

Làm chuyện đó ở nơi công cộng như bãi để xe này khiến tôi mất tập trung, rõ ràng cố kỵ nhưng tôi không ngờ lại nắm được câu nói vừa rồi của Trần Tự.

“Trong xe anh…Sao lại có bαo ©αo sυ…” Tôi hỏi nghi ngờ của bản thân.

“Anh để ở đấy.” Trần Tự dùng vẻ mặt “đơn giản như vậy mà em còn hỏi ”.

Tôi nhất thời không nói nên lời, không hỏi thêm câu nào nữa, dùng sao thì hỏi câu “Anh để bαo ©αo sυ trên xe để đợi đến lúc thích hợp làʍ t̠ìиɦ với em sao” tươi mát, thoát tục lại tự mình đa tình này cũng khá khó khăn.

Thấy tôi không nói gì, dường như Trần Tự đoán được ẩn ý trong lời nói của tôi, tự giải thích: “Có một lần anh nằm mơ thấy chúng ta làʍ t̠ìиɦ trong xe, sau khi tỉnh dậy thì anh đặt luôn một hộp ở trong xe.”

Anh dừng lại một lúc, khoé miệng cong lên, nở một nụ cười không có ý tốt, “Đề phòng.”

Ngón tay vì dùng sức giữ chặt bả vai của anh trở nên trắng bệch, bộ ngực đẫy đà, săn chắc đong đưa theo từng cú thúc, tôi cảm nhận được anh đang di chuyển trong cơ thể tôi.

Tôi nằm dưới người anh, hoảng hốt nhìn nụ cười tươi của anh, thở hổn hển hỏi: “Giấc mơ của anh giống hiện tại không?”

“Giống, mà cũng không giống.” Dường như Trần Tự đang nhớ lại cảnh trong giấc mơ kia, anh kề sát tai tôi, nhẹ giọng nói, “Ở trong giấc mơ của anh, em kêu quyến rũ hơn nhiều…”

Tốc độ va chạm của anh đột nhiên nhanh hơn, tôi không kịp phản ứng mà hét lên: “A…”

Đôi mắt của anh sáng rực, mang theo tia tự mãn, ranh mãnh khi thành công, “Giống như bây giờ.”

Đúng lúc này tiếng xe chạy từ xa đến gần, tôi sợ người khác nghe thấy nên hoảng sợ che miệng mình lại.

Mặc cho tôi căng thẳng hay không, Trần Tự mỉm cười, cố tình đâm thọc nhanh hơn, anh rút ra một ít rồi lại đâm mạnh vào trong…

Kịch liệt đến mức tôi không nhịn được mà nhanh chóng nức nở lêи đỉиɦ.

Nước bên dưới không ngừng chảy ra, khoé mắt cũng ẩm ướt, dường như từng lỗ chân lông trên da thịt đều phát ra hơi nóng, cơ thể nóng rực, nhất là khi chạm vào người anh, đầu cũng nóng, nhất là khi nhìn chằm chằm khuôn mặt kia của anh.

Nhưng tôi thích cảm giác dính nhớp, ái muội này.

Đôi tay không tự chủ được mà ôm cổ anh, tôi tròn mắt nhìn anh, tiếp tục phối hợp với anh, mãi cho đến khi anh giã hai mươi mấy lần cuối cùng, xuất tinh kèm theo tiếng thở gấp gợi cảm.

Anh cúi đầu hôn tôi, mũi, môi, tai, cổ, xương quai xanh, dịu dàng, chậm chạp, không nhanh không chậm, khiến tôi có ảo giác như anh rất yêu tôi.

Hôn một lúc thì anh mới đứng dậy xử lý.