Cuộc Đời Có Mấy Cái Mười Năm

Chương 13: Muốn ăn gì không?

Buổi chiều chủ nhật, hắn đang vùi đầu vào ôn thi cho môn đầu tiên thì thấy cậu ta gọi điện thoại đến.

- Alo

- Tôi đây. Cậu đang ở nhà à?

- Ừ, chuẩn bị làm sĩ tử mà

- Tôi nay không về đâu, ở dưới chỗ ông anh tôi. Mai mới về.

Hắn khẽ cau mày:

- Huynh đệ tái ngộ à?

Nghe tiếng cậu cười ở đầu bên kia điện thoại, hắn bỗng có cảm giác ngứa ngáy khó hiểu.

- Lúc nào thi xong thì gọi cho tôi. Tôi đến nhà cậu.

Bấy giờ tâm tình hắn mới thả lỏng. Hắn tặc lưỡi ra vẻ tự cậu nói đấy nhé.

- Được rồi. Nào thi xong tôi gọi.

- Muốn ăn gì không?

- Cái gì cũng được. Tôi có chê bao giờ - Hắn cười.

- Thế mai nấu mướp đắng nhồi thịt ăn cho mát. Bồi bổ sĩ tử đi thi. – Cậu ta ljai cười khẽ

- Mai đến thì mang theo sách vở ôn thi luôn. Tối ai tôi lại đưa cậu về. Còn hơn cả đãi ngộ cho đầu bếp nhà hàng năm sao nhé

Lần này hắn thấy cậu cười thật to, xem chừng lại khoe trọn hai chiếc răng nanh nhỏ cho xem.

- Anh An số hai không ai dám tranh số một luôn.

- Nói câu quá thừa – Hắn dương dương tự đắc.

- Thế cậu ôn thi đi. Tôi đi nấu cơm.

- Mẹ. Lại nấu cơm? Lặn lội xuống tận đó để nấu cơm?

- Mấy khi xuống, tôi nấu cho anh đấy một bữa. Mai về nói chuyện cho cậu nghe sau.

- Ừm, thế thôi.

- Cúp nhé

- Thì cúp đi.

Lần đầu tiên hai người nói chuyện qua điện thoại nhiều lời như vậy. Hắn nhìn màn hình điện thoại, nhớ lại lần đầu tiên gặp cậu ta, mặt cậu ta sưng lên vì bị đánh. Mới có mấy tháng mà hai người đã thân nhau đến vậy, trong lòng hắn tự nhiên dâng lên một chút cảm khái.

Sáng hôm sau, Trần Anh bắt xe bus trở lại Hà Nội từ lúc sớm. Tổng cộng ngồi ba chuyến dài mới về đến phòng trọ. Lúc ngang qua chợ, cậu dừng lại nghĩ một lúc rồi mua một ít đỗ đen về, quyết định tẹo về phòng sẽ ninh một nồi chè đỗ đen cho hắn.

Dọn dẹp phòng, giặt giũ quần áo, một lúc sau nồi chè đã xong, cậu chạy xuống mua một khay đá để bỏ vào thau nước. Bắc nồi chè xuống để vào trong thau cho nhanh nguội mới nghĩ ra không có cái gì để mang đến nhà hắn.

Chả nhẽ gọi hắn đến nhà ăn, hazz nóng thế này chiều vẫn phải thi nữa. Thế là cậu cắn răng quyết định gọi taxi đến. Lại bấm điện thoại gọi cho Bắc Sành.

- Ở đâu đấy?

- Ở phòng ôn thi chứ đâu?

- Ăn chè đỗ đen thì qua đây.

- Qua ngay qua ngay

Cậu và Bắc Sành trọ cũng một làng, lách qua mấy ngõ là đến. Cậu ít qua bên đó, bên nó chủ nhà khó tính nhưng lại được lòng phụ huynh sợ con hư hỏng, chơi bời không quản được. Khác hẳn với chỗ trọ của cậu, cô chú chủ nhà nếu không có chuyện gì cần nhắc nhở hay phát sinh thì chỉ xuất hiện vào ngày thu tiền phòng mặc dù chỉ cách hai nhà là đến. Thế nhưng an ninh lại hơi lỏng lẻo, hồi mới vào ở, hai anh em đêm đang ngủ thì thấy trộm lạch cạch cậy khóa bên ngoài, sợ mất hồn quên mất luôn mình là con trai, một lúc mới dậy bật điện, vừa vác dao vừa hùng hổ chửi bới dọa cho nó chạy. Có lần còn bị mất hết quần áo phơi bên ngoài, có người lại mất xe đạp, bị cậy khóa phòng. Mọi người họp nhau ý kiến một hồi chủ nhà mới làm lại cái cổng cao hơn, chắc hơn và thay khóa mới. Cũng may sau đó có người đến thuê lại nhà bên cạnh mở tạp hóa, lúc đấy mới yên tâm hơn chút.

Tầm mười lăm phút sau, Bắc Sành đã hiện hồn ngoài cửa phòng, tay xách theo một khay đá.

- Chè đâu?

- Trong thau ấy, múc khéo không đổ.

- Nấu ăn cả ngày thay cơm à mà nhiều thế?

- Tẹo múc về một ít, quên không bảo mang cái gì sang đựng.

- Để tẹo chạy qua phòng cái mây mượn cái cặp l*иg. Chị Lành có.

Trần Anh đặt quyển sách sang một bên, cũng đứng dậy múc một bát ăn.

- Lấy một ít thôi, còn phần người khác nữa

Bắc Sành chuẩn bị múc bát thứ hai, ngẩng lên:

- Ai? Anh Tú à?

- Không, anh Tú đi làm tối mới về. Thiu chết.

- Đệt. Lâm An à?

- Ừ - Cậu vẫn không rời mắt khỏi sách.

- Mày là người hầu của nó à? – Bắc Sành trợn mắt.

- Thế tao người hầu của mày à? – Cậu quay qua trừng mắt lại.

- Nhà nó giàu thế cứ qua lại nhiều bọn nó lại bảo mày nịnh nó.

Trần An vẫn nhìn sách nhưng cau mày, chè trong mồm đắng hẳn đi.

- Tao chả dây dưa gì tiền nong với cậu ấy. Hợp tính thì chơi thôi. Đến mày tao cũng còn chưa dây dưa tiền nong gì. Bọn nó nghĩ gì tao không quản được.

Bắc Sành không nói nữa. Nói nữa thành thừa. Trần Anh thật sự chưa từng dây dưa tiền nong gì với hắn. Hồi năm nhất gặp cả đống chuyện nhưng vẫn chưa từng bảo hắn cho vay tiền lần nào. Cậu ta biết ở điểm này Trần Anh thật sự có cái tôi cao như núi Thái Sơn thật đấy.

- Thì bố dặn dò con trai vậy thôi có thừa đâu – cậu ta cười cười, giảng hòa.

- Bố đây không cần con trai lo. Con cứ không phải thi lại môn nào là bố mừng. – Trần Anh cũng chọc lại.

- Đm. Thôi qua phòng cái Mây mượn cái cặp l*иg rồi về còn ôn thi.

- Múc cho nó một bát

- Sợ béo – Cậu ta cười tít mắt, chạy đi.

Bắc Sành ăn một lúc hai bát chè, lại xách một cặp l*иg chạy biến về. Sinh viên tầm này ai nấy đều đang thiếu điều treo bảng “Cấm cung – Đang ôn thi – Không tiếp người và động vật”.

Trần Anh ngồi nuốt sách thêm một lúc nữa thì thấy điện thoại reo.

- Về rồi à?

- Giờ về đây. Tôi qua đón cậu. – Hắn ngáp một cái thật dài.

- Không cần đâu. Cứ về đi, tôi cũng đi luôn. Về bỏ sườnra ngâm nước trước đi nhé, cho tan đá.

Hắn bật cười:

- Vâng em biết rồi ạ.

Cậu cúp máy nhanh chóng vất mấy quyển sách vào cặp, lại tìm một cái túi thật to để xoong chè vào. Dọc đường xuống cổng ôm khư khư sợ nước chè sóng sánh ra hết. Thỉnh thoảng gặp mấy anh chị trong xóm trọ lại phải cười trừ, thanh niên cao lớn tay ôm khư khư xoong chè nhìn có buồn cười không cơ chứ.

Thành công hộ tống xoong chè từ nhà đến trước cửa nhà hắn, Trần Anh lúc ấy mới thở phào, gấp gáp đưa tay ấn chuông. Cửa vừa mở, cậu đã vọt vào trong nhà, đi thẳng vào bếp.

- Cái khỉ gì thế? – Hắn tròn mắt.

- Về lâu chưa? – Cậu vừa tháo túi bê xoong ra, nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục công việc.

- Mới thay được bộ quần áo đây. – Hắn bước lại gần.

- Qua đây ăn chè – Cậu với hai cái bát, lại mở tủ lạnh lấy đá viên bỏ vào. Tác phong nhanh nhẹn như kiểu “Tôi sinh ra từ bé đã ở đây rồi.”

Hắn ngồi xuống, cười khì khì:

- Mua à?

- Nấu đấy. Anh đây không bao giờ phải bỏ tiền mua mấy thứ này. – Cậu lườm, đưa cho hắn một cái thìa.

- Ngon. Đúng lúc em đây cũng đang chết khát. – Hắn dơ hai ngón tay cái lên với cậu.

Hai người ngồi húp chè. Mình hắn chén sạch sẽ hai bát, chủ yếu uống nước. Cậu lại thích ăn cái hơn. Hai người vừa vặn có thể nhường nhau.

- No không thở được – Hắn lau mép, ném giấy vào thùng giác ở phí góc bếp.

- Ăn cơm nữa không? – Cậu lại hỏi.

- Chả muốn ăn. Hay tôi gọi cái gì về cho nhanh. Gần 12 giờ rồi.

- Thế gọi cơm rang đi. Nào đói thì ăn. Tôi đi luộc qua cái sườn kia. Tối nấu.

Mỗi người một việc, lúc Lâm An gọi xong cơm đã ngửi thấy mùi nấu nướng trong bếp bay ra vỗ về tâm trí hắn. Cậu đưa mắt vào bếp, thấy bóng dáng cậu đang lúi húi trong đó, vô thức mỉm cười.

- Hôm nay làm bài thế nào?

- Cũng được. Không bõ công hôm qua luyện công cả ngày ở nhà.

Năm hai, bắt đầu tiếp xúc với nhiều môn chuyên ngành hơn, mỗi người một loại nhưng cũng có vài môn có thể nói chuyện chung được với nhau. Hai người luyên thuyên thêm một chút về chuyện bài vở thì hắn xuống lấy cơm.

- Thế ông anh cậu trả tiền chưa? – Hắn hỏi rồi đưa một miếng cơm rang vào miệng.

- Đưa một triệu. Ông ấy bảo lưu rồi. Bảo làm ở dưới đó một thời gian lấy tiền trả hết nợ của bạn bè rồi về học nốt.

- Ông anh cậu làm cái gì mà phải chạy nợ?

Cậu nuốt miếng cơm xuống, đưa tay định với cốc nước thì hắn đã đưa đến trước mặt.

- Thiên ngọc minh uy đó, cậu biết không?

- À biết. Mấy bọn dở hơi suốt ngày hô hào cái gì đấy hả?

- Ừ. May là còn vỡ nợ tỉnh sớm đấy.

- Thế phòng trọ cậu thế nào? – Hắn hỏi, dù sao cái phòng bé như lỗ mũi đó nếu một mình cậu ta trả tiền phòng chắc vẫn hơi khó.

Hôm trước nói chuyện với mấy thằng ở lớp, bọn nó bảo phòng khép kín như thế là xịn rồi, còn có đầy xóm trọ không khép kín rẻ hơn, cả xóm chung nhà tắm với nhà vệ sinh.

- Ông ấy bảo ở dưới đó làm không mất tiền trọ bao nhiêu nên vẫn đóng tiền phòng chỗ tôi, coi như giữ đồ với cả năm sau ông ấy lên học nốt thì vẫn ở đó. Tôi cũng ngại nhưng kệ. Chuyển phòng qua lại tôi cũng không thích, đang ở đó quen.

Hắn gật gù:

- Ngại cái đếch gì. Ông ấy còn nợ cậu tiền cơ mà. Thế hè về cậu nói sao với bác cậu?

- Tôi bảo ông ấy gọi điện về nói rồi. Bác trưởng tôi tự tin về con cái lắm. Kệ nhà bác tự xử lý với nhau. Bác không hỏi trước thôi tôi cũng chẳng sang nói chuyện làm gì. Bác ấy cũng sĩ diện nữa.

Câu chuyện dần trôi về chuyện năm nhất cậu cũng suýt chút nữa dính vào bọn đa cấp. Ngày ấy, đang muốn kiếm việc làm thêm, một người bạn cấp ba bắt đầu rủ rê cậu đí cùng đến đó. Ban đầu cậu còn tưởng mình chuẩn bị được nhập vào một tập đoàn lớn cơ đấy, cho đến khi mấy người đó bảo cậu bỏ tiền ra trước, nếu không có tiền thì viết giấy vay nợ, họ có thể cho vay luôn trong mười phút, cậu mới chạy mất dép. Bỏ sức nhận tiền quen rồi, tự nhiên bỏ tiền ra trước đời nào Trần Anh chịu.

“Đừng tưởng bắt ông đây bỏ một xu nào ra nhé.”

Hắn nghe xong cười cả nửa ngày. Mấy chuyện này thỉnh thoảng bọn Bân Loa Phường cũng nói nhưng cậu chẳng có hứng thú nghe mấy. Hôm nay nghe cậu ta nói, cảm thấy cái đất Hà Nội này vậy mà lại lắm trò mèo đến vậy.

Buổi chiều, hắn tiếp tục đi thi, Trần Anh ở cũng ngồi tại phòng khách bỏ sách ra ôn. Chờ đến 2h sẽ qua bên dãy kia gia sư cho em họ hắn. Con bé đầu tháng 6 sẽ thi, vừa vặn cậu cũng chỉ dạy hết cuối tháng 5, thi xong của mình là có thể về quê nghỉ hè. Năm ngoái bận rộn làm thêm, hè cậu chỉ về có một tháng, mẹ càu nhàu mãi. Năm nay không có việc gì, cậu nhóc lớp 11 cũng tạm nghỉ đến năm học mới nên chắc sẽ ở quê luôn ba tháng hè. Cậu nhẩm tính một lúc, quyết định đến năm ba phải nhanh chóng kiếm thêm một công việc nữa thì mới đủ phí sinh hoạt. May mà kỳ này, đúng lúc khó khăn lại quen biết hắn nên mới nhận được việc gia sư ở khu nhà giàu thế này, tiền sinh hoạt do đó cũng kiếm được không ít.

Nằm thẳng cằng ở phòng khách có điều hoà mát rượu, càng nghĩ lại càng cảm động, hận không thể lấy thân này mà báo đáp hắn, cậu liền đứng dậy, lượn một vòng vào bếp mở tủ lạnh. Tấm thân rách này chắc hắn sẽ không cần đâu nhưng cậu còn có cơm ngon bồi hắn. Xem nào, tối nay sườn xào chua ngọt, mướp đắng nhồi thịt, phải nấu cho hắn ta một bữa thật ngon mới được.