An Mặc Huyên thì bị giữa lại trong sở tạm giam như vậy, vẫn là cái bộ quần áo dơ bẩn có máu kia, cùng với một đám trộm đạo lưu manh đầu phố, giam chung với nhau.
Mỗi ngày đều có người động tay động chân với An Mặc Huyên, nói những lời nói khó nghe hạ lưu, cô không để ý, không thuận theo, thì sẽ bị đánh.
Nhưng cho dù là bị đánh, cũng tốt hơn bị những người này chạm vào.
Sau khi ở tới hai ngày, An Mặc Huyên bắt đầu phát sốt, toàn thân mồ hôi lạnh, sắc mặt đỏ bừng, cuộn mình trong góc, vô ý thức không ngừng run rẩy, nhưng dù cho là như thế này, trong sở tạm giam vẫn là không ai trông coi tới cô.
Dù là cô dưới mắt của mọi người, bị đánh, bị trêu ghẹo, những người kia vĩnh viễn đều là một bộ dạng không nhìn thấy gì hết.
An Mặc Huyên biết rõ, mọi thứ này, đều là Tịch Mộ Hàn dặn dò, là hắn, muốn cô ở trong đây sống không bằng chết.
Cơn sốt cao hành hạ An Mặc Huyên hai ngày, lúc cô sắp chống đỡ không nổi nữa, mới có người tới tùy tiện tiêm cho cô một kim thuốc hạ sốt.
Cô thì ở trong bệnh tật và khi nhục như vậy,gian nan sống tới một tuần.
Cuối cùng, cũng đợi tới ngày được thả ra.
Cô bọc lấy quần áo vừa hôi vừa chua, đầu tóc bù xù bẩn thỉu đi ra khỏi trại tạm giam, bảy ngày bị phi người hành hạ, làm cho cô nhanh chóng gầy gò, gương mặt lõm xuống, dáng vẻ tiều tụy, một bộ dạng bi thảm dơ bẩn.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đang tốt.
An Mặc Huyên vịn vách tường, khó khăn bước ra ngục giam, vừa nhấc mắt lên, liền nhìn thấy cái bóng người rắn rỏi cao to đứng ở một thước xa.
Ánh mặt trời rọi xuống mặt, nhưng An Mặc Huyên lại không có cảm giác được một chút nhiệt độ nào.
Cô nắm chặt nắm tay, liếc qua Tịch Mộ Hàn một mắt, tắp thẳng lưng, trực tiếp từ bên cạnh hắn, lướt qua.
Từ nay về sau, cô không bao giờ muốn cùng với người đàn ông tàn nhẫn ngoan độc này, có bất kỳ gút mắc nào.
Nhưng cánh tay lại bị xiết chặt, bị Tịch Mộ Hàn một phát khâu lấy.
"An Mặc Huyên, đã ở trong ngục giam bảy ngày, gan chó lại to thêm rồi, dám vô hình tôi."
An Mặc Huyên nghiến chặt răng, lạnh lùng mà nói: "Ngươi thả tôi ra."
Tịch Mộ Hàn châm biếm, cười lạnh: "Thả cô ra? Ban đầu là người nào chết không biết xấu hổ dây dưa với tôi? Bây giờ trở mặt diễn kịch, có phải quá giả không?"
An Mặc Huyên đột nhiên phất tay, một phát vứt tay của Tịch Mộ Hàn ra.
"Đúng, trước kia là tôi không biết xấu hổ, từ nay về sau, tôi không bao giờ lại nữa! Tịch Mộ Hàn, tôi hận ngươi, tôi bây giờ một chút cũng không muốn ở cùng với ngươi! Ngươi khiến tôi mắc ói! Mắc ói đến chết rồi!"
Biểu cảm của Tịch Mộ Hàn, đột nhiên âm trầm xuống: "Cô lập lại lần nữa xem?"
Đôi mắt của An Mặc Huyên đỏ bừng, dùng sức nhìn vào hắn: "Tôi nói, tôi hận ngươi, tôi chán ghét ngươi!"
Ánh mắt của Tịch Mộ Hàn âm hiểm lên, đôi môi mỏng nhìn đẹp mắt ấy bị nén chặt, đường cong sắc bén, khí áp lạnh thấu xương nhưng nguy hiểm.
"An Mặc Huyên, cô tìm chết!" Hắn nói xong, bóp lấy cánh tay của An Mặc Huyên, trực tiếp hướng đến xe ở bên cạnh lôi vào.
An Mặc Huyên cũng không giãy giụa, liền như vậy cho hắn tùy tiện lôi đi.
Dù sao cô bảy ngày không có tắm rửa cũng không nói, còn toàn thân máu dơ, người đàn ông này nếu muốn cứ như vậy lên cô, vậy thì để cho hắn lên!
Nhìn xem cuối cùng rút cuộc là người nào mắc ói hơn!
Tịch Mộ Hàn ấn lấy phần gáy của An Mặc Huyên, đem cô nhét vào trong, giơ tay, kéo cà- vạt xuống, trói lại hai tay của An Mặc Huyên thật chặt.
"Lái xe, đi đến khách sạn gần nhất." Hắn lạnh giọng dặn dò tài xế, một giây sau xe liền lập tức khởi động.
An Mặc Huyên nằm sấp trên ghế ngồi phía sau, vẫn là không giãy giụa, chỉ là cười lạnh.
"Tịch Mộ Hàn, ngươi lại muốn lên tôi sao? Ngươi cứ như vậy khát khao, tiện nhân như tôi, ngươi cũng muốn nhiều lần, không ngừng lên tôi, ngươi không ngán, tôi cũng phiền rồi!"
Tịch Mộ Hàn lông mày nhảy dựng, khí thế thô bạo.
An Mặc Huyên cảm thấy cơn giận của hắn, vừa sợ hãi, vừa cảm thấy sảng khoái.
Trước kia, ở trước mặt hắn, cô chình là người vĩnh viễn đều là yếu thế và hèn mọn kia, không từng làm trái lại, không từng phản kháng, khắp nơi ngấm ngầm chịu đựng, nhưng cô nhẫn nại đến cuối cùng, kết quả ư... là sảy thai, là vào trại tạm giam!
"Tôi bây giờ thật phản cảm với ngươi, ngươi ngoại trừ dùng bạo lực đối phó với phụ nữ, còn có thể làm cái gì? Tịch Mộ Hàn, ngươi chính là cái đồ cặn bã đáng ghét! Tôi lúc đầu thật sự là mắt bị mù, mới thích ngươi được! Rõ ràng kẻ ăn mày trên ven đường, đều có lương tâm hơn ngươi!"
Ngón tay trên đầu gối của Tịch Mộ Hàn, nắm chặt, khớp xương trắng xanh, hiển nhiên cực kỳ dùng sức.
Xe, đã lái đến khách sạn.
Tịch Mộ Hàn nắm lấy cánh tay bị trói chặt của người phụ nữ, thô bạo kéo xuống xe, khuôn mặt tuấn tú đến gần, âm lãnh nhìn chằm vào đôi mắt cố nhịn, giữ bình tĩnh của An Mặc Huyên.
"An Mặc Huyên, cô xong rồi."