Hoa Hồng Cắm Ngược

Chương 15

Lăn qua lộn lại một lúc lâu, thì bên tai vang lên tiếng bước chân. Trang Vu ngay lập tức giả vờ ngủ, nhưng người đến không phải là anh trai cậu, mà là dì Phương.

"Những vì sao và mặt trăng đều ngủ rồi, con ngoan, mau ngủ đi..."

Dì Phương hát ru, chậm rãi vỗ lưng Trang Vu. Trong loại thôi miên nhẹ nhàng này, lưng Trang Vu dần dần thả lỏng, đầu óc cũng cuốn vào trong cơn buồn ngủ không rõ.

Thấy Trang Vu ngủ say, lúc này dì Phương mới chậm rãi đứng dậy rời đi, trở lại phòng bếp lầu một xem nồi canh giải rượu của mình nấu thế nào rồi.

Đang dùng thìa khuấy canh, đột nhiên cửa lớn có tiếng động. Dì Phương vội tắt lửa, dùng tạp dề lau tay rồi đi ra, Tiểu Chu đang đỡ Thích Dung Thịnh uống đến say mèm vào phòng khách, cố gắng để anh ngồi dựa vào sô pha.

Dì Phương cũng đến giúp đỡ, lén hỏi Tiểu Chu: "Cậu ấy uống bao nhiêu rồi?"

Tiểu Chu giơ hai ngón tay, lặng lẽ lau nước mắt: "Rượu trắng, còn có rượu vang đỏ. Hôm nay sau khi thiếu gia thăm mộ phu nhân về nhà, lại cãi nhau với Thích tiên sinh một trận, nghe nói còn làm rơi chén lưu ly Thích tiên sinh mới mua... Thiếu gia anh ấy khó chịu, chúng ta đều nhìn thấy, nhưng không có biện pháp an ủi, chỉ có thể nhìn anh ấy chịu khổ một mình…"

Thích Dung Thịnh nặng nề ho một tiếng, khó khăn tỉnh lại.

Tiểu Chu vội vàng tiến lại gần hỏi thăm: "Thiếu gia, anh thế nào rồi?"

"Chưa chết"Thích Dung Thịnh chậm rãi, "Rót cho tôi ly nước."

"Haiz." Dì Phương bước nhanh tới rót một ly nước ấm đưa đến tay Thích Dung Thịnh, lại múc một chén canh giải rượu đặt lên bàn trà, "Canh nguội cậu hãy uống"

Thích Dung Thịnh uống canh xong tỉnh táo hơn một chút, khoát tay bảo Tiểu Chu về nhà trước: "Cậu về trước đi, Tôi không sao."

Tiểu Chu do dự rời đi, Thích Dung Thịnh uống hết canh giải rượu, nhìn dì Phương: "Chúc Chúc ngủ chưa?"

"Ngủ thì đã ngủ rồi," dì Phương có chút vui mừng nói, "Chỉ có điều lúc trước cậu ấy vì chờ cậu, cơm cũng ăn không ngon, vẫn là tôi dỗ mới chịu ngủ, xem ra tình cảm của tiểu thiếu gia với cậu thật sự rất tốt..."

"Tôi đã biết," Thích Dung Thịnh ấn huyệt thái dương," Dì cũng trở về nghỉ ngơi đi, muộn quá rồi."

“Tối nay cậu ngủ trên lầu đi,” dì Phương trước khi rời đi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, “Nếu không mùi rượu trên người cậu khiến cậu ấy không chịu nổi.”

"Tôi biết rồi.”

Thích Dung Thịnh lảo đảo đi lên lầu tắm rửa, dì Phương nhìn thấy anh an toàn lên lầu, thì mới khóa cửa rời đi.

Thích Dung Thịnh tắm rửa xong, thay áo ngủ, tùy ý sấy khô tóc, nằm trong phòng ngủ đã lâu chưa ngủ qua. Nhất thời bị rượu làm choáng váng, đứng dậy, dọc theo con đường trong trí nhớ đi tới căn phòng mới ở tầng hầm ngầm.

Lúc này trong sân là một mảnh tối đen, Thích Dung Thịnh một đường lảo đảo mò tới phòng ngủ của Trang Vu, lại phát hiện đứa bé không ngủ trên giường.

Mất tích?

Thích Dung Thịnh bực bội vò tóc, tóc mới khô được một nửa, cảm giác ẩm ướt càng khiến anh không thoải mái.

Thư phòng không có ai, phòng tắm cũng không có ai, vậy chỉ còn lại phòng ngủ của anh.

Thích Dung Thịnh làm sao cũng không nghĩ ra Trang Vu chạy đến phòng ngủ của anh làm gì, nhưng vẫn ôm một chút hy vọng đẩy cửa phòng ngủ khép hờ của mình ra.

Trên chiếc giường lớn bằng phẳng không hề có dấu vết người từng ngủ, Thích Dung Thịnh phiền não bật đèn trong phòng, nhìn xung quanh toàn bộ căn phòng, cũng không có dấu vết người từng tới.

Đêm khuya như vậy Trang Vu có thể đi đâu được? Thích Dung Thịnh đang đứng đối diện cửa tủ quần áo lớn, càng nhìn khối gỗ lim bằng phẳng kia càng không vừa mắt, nhấc chân đạp cửa tủ một cước.

Cửa tủ lại không rắn chắc như trong tưởng tượng của anh, thế nhưng lắc lư, từ giữa nứt ra một lỗ hổng.

Không, không phải vết nứt.

Thích Dung Thịnh nheo mắt lại mới thấy rõ, là bị người bên trong đẩy ra.

Đầu tiên là một bàn tay quen thuộc đặt ở cánh cửa, theo cửa tủ quần áo mở ra, một thiếu niên đang dụi mắt, buồn ngủ mơ màng ngồi ở trong đống quần áo của anh từng chút hiện ra trước mắt, quần áo vốn chỉnh tề loạn thành một đống, bị đẩy ra một chỗ trống có thể chứa được cậu.

"Anh trai " Trang Vu mơ mơ màng màng ngáp một cái nho nhỏ," Sao anh tìm được em vậy......"

"Em chờ anh lâu như vậy, nhưng anh vẫn luôn không trở về," Trang Vu thò đầu ra khỏi tủ quần áo ngửi ngửi, "Hôm nay mùi vị trên người anh tuy rằng cũng rất kỳ lạ, nhưng dễ ngửi hơn lúc bình thường… Chúng ta cùng đi ngủ đi!"

Vừa dứt lời, rất tự nhiên dang rộng hai tay, giống như bình thường chờ Thích Dung Thịnh tới ôm cậu.

Nhưng ánh mắt anh trai lại rất kỳ quặc, giọng nói cũng như vậy: "Cậu chắc chứ?"