Tập Tuyện: Bá Đạo Yêu Em

Chương 4: Đôi vợ chồng mẫu mực đã ly hôn

Ông nội của Hạ Tây Chấp là nguyên soái có công lớn, huy chương nhiều

đến mức có thể treo đầy một vách tường.

Hạ Tây Chấp là con trai duy nhất của nhà họ Hạ.

Kể từ khi sinh ra, anh đã sống trong ngôi nhà kiểu tây ba tầng của ông

nội Hạ, cởi truồng trèo tường gạch ngói trong đại viện quân sự.

Mà ở bên cạnh nhà bọn họ chính là ông ngoại của Khương Dạng.

Ông ngoại của Khương Dạng xuất thân từ đoàn nghệ thuật, quân hàm

không bằng ông nội Hạ, nhưng cũng là chiến tích hiển hách, vinh dự đầy

người.

Thân phận xuất thân của Hạ Tây Chấp và Khương Dạng tuyệt đối được

coi là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối.

Nhưng mà không ai biết đó là…

Ông nội Hạ xuất thân bình thường, làm chiến mã cả đời, thô lỗ thành

thói quen, phiền nhất là ngồi nghiền ngẫm những câu chữ, học hỏi mấy

thứ văn vở.

Ông ngoại Khương lại hiền lành nho nhã, ông thích đàn phong cầm,

thích máy radio, thích thi từ ca phú, đó là tư tình nho nhỏ hiếm thấy

trong thời đại đó.

Cho nên hai nhà tuy rằng là hàng xóm, nhưng hai ông cụ lại không vừa

mắt nhau, thường xuyên công khai lẫn ngấm ngầm đấu đá nhau.

Khi ông ngoại Khương bật đĩa nhạc nước ngoài, ông Hạ bên cạnh sẽ đặt

radio vặn âm thanh lớn nhất, trong đó toàn những bài hát quân ca.

Những thứ nước ngoài kia, làm sao so với quân ca dễ nghe hơn chứ?

Nghe được âm thanh đóng cửa sổ, ông nội Hạ mới chịu bỏ qua.

Toàn bộ đại viện đều biết ông cụ hai nhà này không dễ đối phó.

Hạ Tây Chấp sinh ra vào đầu năm.

Mùa đông khắc nghiệt, ông nội Hạ ôm thằng nhóc mập mạp của nhà bọn

họ, đi dạo khắp đại viên, khoe khoang cháu trai vàng nhà ông

Còn đặc biệt thích ở trước cửa nhà họ Khương, một bên trêu chọc Hạ

Tây Chấp, một bên lớn giọng nói chuyện.

Khương Dạng sinh ra vào cuối năm.

Tuy rằng là một bé gái nhưng từ khi chui ra khỏi bụng mẹ, cô xinh đẹp

dễ thương như búp bê sứ, làm cho người ta liếc mắt một cái trong lòng

liền mềm nhũn, nhịn không được mà yêu thích.

Ông ngoại Khương giữ Khương Dạng ở trong nhà, lo sợ gió lạnh thổi,

ông thậm chí còn không chịu bước ra khỏi cửa một bước nào.

Cả đại viện đều biết nhà họ Khương có thêm một bé gái xinh đẹp, một

đám người chen chúc phá cửa đến nhà họ Khương xem

Ông nội Hạ có tính sĩ diện nên không thèm cúi đầu đi xem nhà họ

Khương.

Nhưng không thể nhìn thấy búp bê sứ xinh đẹp kia, ông ngứa ngáy khắp

người.

Quay đầu lại nhìn thấy cháu trai mập mạp đang phá nhà trong phòng làm

việc, càng nhìn càng xấu.

Khương Dạng ở trong đại viện không đến mấy tháng, đã đi theo mẹ đến

thành phố khác, chỉ vào dịp Tết Nguyên Đán mới trở về thăm ông ngoại

Khương.

Nhưng ở trong đại viện, vẫn lưu truyền truyền thuyết của Khương Dạng.

Nói rằng cô ấy rất đáng yêu, rất xinh đẹp, có thể múa ba lê và chơi

piano…

Mặc cho ai thấy, đều không nhịn được mà khen ngợi một tiếng.

Mà Hạ Tây Chấp lúc đó, lại là tiểu bá vương trong đám trẻ, suốt ngày

dẫn nhóm nhóc thúi trong đại viện tụ tập đám đông để gây rối.

Khi trở về có người đến cửa mách lẻo ông nội Hạ, đều khiến ông cụ rất

tức giận.

Hạ Tây Chấp đương nhiên cũng đã gặp Khương Dạng.

Tết năm đó.

Anh đang ngồi trên mái hiên phủ đầy tuyết, đang định trèo tường thì nhìn

thấy trong cửa sổ tầng ba của phòng kế bên, có một thiếu nữ mảnh mai

mặc váy trắng, đang yên lặng ngồi trên ghế đánh đàn piano.

Ngón tay trắng như tuyết, vòng eo mảnh mai…

Mái tóc dài màu đen buông xuống, lắc lư như thác nước…

Tuyết dưới mông Hạ Tây Chấp tan chảy, quần anh ướt dẫm, hai chân tê

cóng vì lạnh, anh quên mất mình trèo xuống mái nhà như thế nào.

Ngày hôm sau.

Hạ Tây Chấp ốm luôn, bị cảm lạnh.

Nhưng mối quan hệ giữa hai người họ không có gì hơn thế.

Biến cố xảy ra khi Khương Dạng 14 tuổi

Mẹ của Khương Dạng qua đời ngoài ý muốn, bố cưới vợ khác, ông ngoại

Khương không đành lòng Khương Dạng bé nhỏ ở nhà bố cô chịu khổ, đã

mang cô về đại viện, nuôi nấng cô ở bên cạnh mình.

Hạ Tây Chấp và Khương Dạng lúc này mới trở thành hàng xóm thật sự.

Họ sống ở cùng một nơi, học cùng một trường và có cùng một người

bạn.

Nhưng mà chỉ có Hạ Tây Chấp biết.

Anh và Khương Dạng, vĩnh viễn ở hai đầu cân bằng.

Suốt mấy năm học, một người đánh nhau bị phê bình

Cho đến năm 18 tuổi, Hạ Tây Chấp đi nhập ngũ, trong đại viện mới dần

dần không còn bóng dáng hỗn thế ma vương của anh.

Sau khi trở lại.

Đó là năm 25 tuổi.

Hạ Tây Chấp và Khương Dạng xuất hiện trong cùng một quán cà phê.

Anh ngồi đối diện Khương Dạng, nhìn Khương Dạng nói ra một câu kia,

“Tôi là đối tượng xem mắt của anh ”

Khi truyền ra tin tức hai người bọn họ muốn kết hôn, người trong đại

viện nghe xong nhao nhao líu lưỡi, nhưng sau khi khϊếp sợ, lại nhịn

không được than thở một câu —— trai xinh gái đẹp, môn đăng hộ đối

Hạ Tây Chấp vừa tự thủ da^ʍ, vừa phân tâm nghĩ đến những chuyện này.

Côn ŧᏂịŧ trong tay anh trở nên nửa cứng nửa mềm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị chặn ở

qυყ đầυ, không lên không xuống, càng thêm khó chịu hơn.

Cơ thể người đàn ông đầy cơ bắp, tràn ngập hơi thở ngày càng bực bội.

Anh cắn răng, gầm gừ như dã thú rồi xoay người một cái, bàn tay chộp

lấy chiếc gối bên cạnh.

Cái gối đó là của Khương Dạng

Căn phòng này đã bỏ trống một tháng, chỉ có chiếc gối mà Khương

Dương nằm ngủ hàng ngày, vẫn còn lưu lại hơi thở thuộc về cô.

Hạ Tây Chấp vụиɠ ŧяộʍ ngửi qua.

Bây giờ cái gối kia đã bị anh thô lỗ đè ở dưới thắt lưng.

Ngay khi miếng vải mềm được dán vào, côn ŧᏂịŧ trong nháy mắt sưng

lên, ở trong lòng bàn tay anh vừa cứng vừa đau.

“A Dạng…. A Dạng… A Dạng…”

Theo tiếng rêи ɾỉ trầm thấp của Hạ Tây Chấp, các cơ bắp sau lưng hiện ra

đường cong hoàn mỹ, vòng eo săn chắc bắt đầu điên cuồng đung đưa