Nhìn phía dưới cô phun ra cột nước trong suốt, ánh mắt Trình Diệu Khôn
trầm xuống, ngón tay vẫn như cũ, không ngừng ấn vào nơi mẫn cảm của
cô, kéo dài thời gian triều phun.
Cho đến khi Hà Lộ vô lực ngã nhào lên giường anh mới dừng lại. Anh
tách hai chân cô ra, côn ŧᏂịŧ thô cứng nhắm ngay tiểu bức đâm vào.
Gậy thịt màu đỏ dữ tợn như con ác thú chạy vào cơ thể, qυყ đầυ nóng
cháy không chút lưu tình mà đỉnh vào nhụy tâm. Cảm giác tê mỏi vẫn
còn đó, bên dưới ngứa ngáy không nhịn được…
Da thịt như bị điện giật, lông tơ toàn thân dựng thẳng lên, cánh tay, cô
đều nổi một tầng da gà, Hà Lộ hét lên một tiếng, nước mắt trào ra…
Sướиɠ quá…
Từng làn sóng kɧoáı ©ảʍ ồ ạt dạt vào người Hà Lộ, theo động tác hung
án của anh mà tiến sâu vào cơ thể. Tiểu huyệt co rút lại sau mỗi cú thúc,
càng cắm càng ngứa, muốn anh mạnh hơn, rồi mạnh hơn nữa…
“A a ưm… A, ha, ya…”
“Giờ sướиɠ không?”
“A sướиɠ… A a, tê… Tê… Tê quá, a… Ngứa, mạnh nữa… Lại, a a —”
Trình Diệu Khôn bị cô kêu đến nhịn không nổi, anh nâng đầu gối cô lên,
ôm cả người nhỏ nhắn vừa đi vừa làm.
Mỗi khi cả người rơi xuống đều được côn ŧᏂịŧ đón nhận và cắm sâu bên
trong, từng chút từng chút đến cực hạn, xương cốt bên trong cũng tê
dại…
Dâʍ ŧᏂủy̠ tí tách trào ra, thấm ướt nơi giao hợp của cả hai, côn ŧᏂịŧ cắm
vừa sâu vừa mạnh, khiến mị thịt bên trong không thể không co rút…
Kɧoáı ©ảʍ như cọ rửa khắp cơ thể và tinh thần, Hà Lộ cao trào liên tục,
nhưng cơ thể vẫn gào thét muốn được thỏa mãn…
Loại khát vọng tìиɧ ɖu͙© trong cơ thể quá mãnh liệt khiến cơ thể cô
không chịu nổi, ý thức dường như muốn đi ra khỏi người, hơi thở khó
khăn… Nhưng vẫn thiếu một chút nữa…
Hà Lộ không biết mình muốn gì, hết rêи ɾỉ thì lại cầu anh cắm nhanh lên,
hồi sau lại khóc lóc kêu không được, lăn lộn Trình Diệu Khôn đến phát
điên!
Cuối cùng, Trình Diệu Khôn ôm cô đi đến sô pha phía trước cửa sổ sát
đất rồi đặt người trong lòng xuống.
Hà Lộ mềm nhũn như vũng nước, chân vừa chạm đất thì cả người ngã
nhào lên sô pha.
Trình Diệu Khôn nâng người cô lên lật lại, côn ŧᏂịŧ dữ tợn đầy gân xanh
từ phía sau hung hăng thọc vào hoa huyệt.
“Ưm a…” Sâu quá…
Thân thể dường như quen thuộc với điều này, vòng eo hạ xuống, mông
nhỏ nhếch lên cao nghênh đón từng cú thúc của cự vật.
“Đồ lẳиɠ ɭơ, biết tự mình tới ăn dươиɠ ѵậŧ rồi à!”
Trình Diệu Khôn bị động tác quyến rũ của Hà Lộ mà hai bên thái dương
giật giật, bàn tay to đánh thật mạnh lên mông nhỏ.
“Ưm…” Hà Lộ nhíu mày hừ một tiếng, cô đau đớn đột nhiên xoắn chặt
hoa huyệt.
“Tê quá —” Trình Diệu Khôn bị hút đến da đầu tê dại, tuyến tiền luyệt
ngứa ngáy.
Anh còn chưa muốn bắn, vẫn còn muốn làm bên trong huyệt nhỏ, vẫn
chưa đủ!
Trình Diệu Khôn cắn chặt răng, chỉnh lại tư thế nâng cao hông mình lên
rồi đâm mạnh xuống tiểu huyệt. Bàn tay to vòng ra trước ấn lên âm đế,
mỗi khi cô xoắn chặt mị thịt bên trong thì anh không nhẹ không nặng mà
nhéo lên hạt đậu nhỏ, dùng chút thủ đoạn để tiểu huyệt thả lỏng ra.
Tư thế này tuy không mãnh liệt như ban nãy, nhưng mỗi lần cắm vào đều
vô cùng sâu. Chỉ cần chỉnh đúng góc thì sẽ trực tiếp đỉnh vào điểm G,
âm đế bị anh đảo lộng, Hà Lộ cảm thấy cơ thể không còn là của chính
mình nữa rồi…
------oOo------