Không có anh đỡ, Hà Lộ vẫn đang chìm đắm trong dư vị của cao trào
ngã nằm lên giường. Cơ thể không còn chút sức, tiểu huyệt bị chơi
không khép lại được, bên dưới cũng không ngừng chảy nước.
Trình Diệu Khôn nặng nề thở dốc, mở rộng chân cô rồi quỳ gối ở giữa,
ngón cái đè lên âm đế đang sưng to.
“A… Không cần…” Hà Lộ mặt mày choáng váng run rẩy, phản kháng
yếu ớt.
Ánh mắt Trình Diệu Khôn lướt qua cô rồi quay về tiểu huyệt bên dưới
đang sưng lên, ngón giữa và ngón trỏ đột nhiên cắm vào.
Dù mới được côn ŧᏂịŧ thô dài của anh nới rộng, nhưng mị thịt bên trong
vẫn quấn chặt lấy ngón tay anh. Hà Lộ bị cắm đến mức căng chặt vòng
eo…
“Ưm —”
“Vậy là muốn hay không?”
“Không, ưm… Không cần…” Hà Lộ nhíu mày lắc đầu.
“À.” Anh cười khẽ, cúi người xuống hôn lên đôi môi khô, “Dùng miệng
một lần, xong rồi làm bên dưới, nếu không em sẽ ngất đó.”
Vừa nãy nếu không phải do anh nhịn xuống, sợ rằng cô đã bị chơi đến
ngất xỉu rồi.
“Vậy, làm giống tối hôm kia sao?”
“Đúng vậy, lát nữa nó sướиɠ lắm…”
Trình Diệu Khôn dứt lời, hơi nghiêng đầu hôn cô, anh dùng lưỡi liếʍ lên
đôi môi khô khốc rồi tiến vào khoang miệng ấm áp.
Hiếm khi được anh dịu dàng hôn môi thế này, không chỉ cả người Hà Lộ
mềm nhũn, mà trái tim cũng như tan thành nước…
Cảm giác cơ thể cô đã dần thả lỏng, anh bắt đầu cắm vào bên trong
miệng huyệt, ngón tay ấn lên vách tường thịt bên trong xoay hai vòng.
Cảm thấy đã đủ ướt, anh mới nhẹ nhàng đâm chọt vào đó, càng ngày
càng nhanh, rồi xoa lên điểm G…
“Ưm…” Hà Lộ nhíu mày, theo bản năng khép hai chân lại, kẹp lấy cánh
tay cường tráng của anh.
Trình Diệu Khôn buông môi cô ra, nhìn lên đôi mắt nhiễm màu tìиɧ ɖu͙©
đến ửng đỏ của đối phương.
“Thả lỏng nào..”
“Ưm, tê… Tê quá…” Hà Lộ xoắn mông nhỏ, âm thanh nức nở.
“Khó chịu sao?”
“Sướиɠ… Sướиɠ… Nhưng… A ưm…”
“Đừng nhịn, muốn tiểu thì cứ tiểu, mà thứ đó không phải nướ© ŧıểυ đâu,
mà là triều phun, đạt cực khoái sẽ như vậy.”
Trình Diệu Khôn khàn khàn dịu dàng nói, đối lập với ngón tay mạnh mẽ
vân vê ra vào giữa bức huỵêt.
Tiểu huyệt ướt mềm bị anh chơi vang lên tiếng nước phụt bắn ra, phía
dưới dâʍ ŧᏂủy̠ vẫn không ngừng chảy…
Hà Lộ không chịu nổi, đợi đến khi sự tê dại tràn lan khắp người, cộng
thêm xúc cảm muốn tiểu, dù anh nói đó không phải nhưng cơ thể vẫn
theo thói quen nhịn lại…
“Ưm, ưm ha…” Tay nhỏ cố nắm lấy cổ anh, hai chân cũng kẹp lên cánh
tay cường tráng, mông nhỏ không ngừng vặn vẹo.
Rõ ràng muốn phản kháng, nhưng cơ thể hành động như thể sợ anh sẽ rút
ra…
Trình Diệu Khôn nhìn cô như vậy khiến anh suýt nữa không nhịn nổi mà
đè ra làm. Anh cúi đầu ngậm lấy một bên ngực, hết gặm rồi hút, tiếng
chùn chụt vô cũng rõ ràng.
“Ha… A… Đừng, đừng cắn a — đừng… Ưm ha…”
“Kêu da^ʍ thật, tiểu bức cũng kêu da^ʍ lắm.”
Anh vừa chơi đầṳ ѵú, vừa nói lời gợϊ ȶìиᏂ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, ngón trỏ và ngón
giữa không ngừng cọ xát đâm chọt vào điểm mẫn cảm của cô.
“Không, a a, không được, muốn, muốn… Muốn tiểu, muốn… A…”
“Ra đi!” Trình Diệu Khôn nói, ngón cái đè lên âm đế, hung hăng nhéo
một cái.
“A…” Xúc cảm sắc nhọn như muốn đâm thủng bụng nhỏ, cô không nhịn
tiểu nổi nữa, bắn nước ra.
Hà Lộ nhắm hai mắt lại, cả người ngã nhào lên giường.
------oOo------