Tư thế này… Giống hệt với ban chiều!
Trình Diệu Khôn xoay người Hà Lộ lại, một tay đặt lên bụng nhỏ, tay
khác đè ép lên vai cô.
Cô bị đè cong người xuống, tay chống lên mặt tường.
…Không phải giống, mà là chính nó!
Nhận ra được ý đồ của anh, Hà Lộ hoảng loạn, không kịp giãy dụa đã bị
anh kéo quần xuống tận đầu gối.
Gió đêm lạnh lẽo, tiểu huyệt không có gì che đậy lộ rõ ra ngoài, Hà Lộ
đè nén âm thanh trong miệng.
“Còn đang ở ngoài!” Cô quay đầu, dùng âm giọng nhỏ nhất để nói.
“Sợ cái gì, mẹ em đã ngủ rồi mà.”
Trình Diệu Khôn nói, kéo quần mình xuống móc ra gậy thịt thô to.
“Không không không, không được!”
Hà Lộ lắc mạnh đầu, vùng vẫy mông nhỏ đẩy lưng về phía trước.
Cô vừa dịch lên một bước, tay Trình Diệu Khôn đang đặt trên bụng nhỏ
cũng kéo cô về sau lại.
Hà Lộ cố lùi về hai bước, eo bị đè thấp hơn, mông cũng đỉnh cao lên…
Côn ŧᏂịŧ không chút khách khí mà đâm lên, vô cùng mạnh mẽ, tiểu huyệt
bị đâm xuyên vào sâu.
Cảm giác tê tái lan ra toàn thân, Hà Lộ rầu rĩ hừ một tiếng, hốc mắt cô
sắp rơi lệ.
“Về phòng được không?” Cô quay đầu, khóc lóc nhìn anh.
Trình Diệu Khôn không hé răng, đỉnh thêm vài cái.
Ngày thường anh sẽ không trực tiếp đâm vào nếu như chưa đủ ướt,
dường như đường đi có hơi khô…
Anh giống như… Có hơi nóng nảy…
Trình Diệu Khôn nhíu mày, qυყ đầυ trượt ra chống lên miệng huyệt. Anh
lại lần nữa đè lên nơi mẫn cảm kia, cúi người xuống thổn thức bên tai cô.
“Không sao, ở đây không có ai khác, em nhỏ giọng là được.” Anh biết
tai cô cũng là một vị trí vô cùng nhạy cảm.
Quả nhiên, hơi thở nóng bỏng của anh truyền đến khiến cơ thể Hà Lộ
khẽ run.
Cô rụt vai, lắc lắc đầu.
“Em sợ…”
“Sợ cái gì? Không cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao? Tiểu huyệt càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ
như hồi chiều, cắn anh rất chặt, nước cũng nhiều…”
Anh đưa lưỡi quét nhẹ vành tai cô, khẽ đỉnh eo, dùng thân gậy ma sát với
miệng huyệt.
“Anh cũng sẽ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dươиɠ ѵậŧ càng cứng, cắm vào hoa huyệt em
mới đã.”
Cửa huyệt bị cự vật thô dài nóng bỏng đỉnh đến ngứa ngáy, còn bị lời nói
sắc tình của anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Hà Lộ thở hổn hển, cắn chặt môi dưới, muốn lắc đầu cự tuyệt, nhưng cơ
thể không nghe lời cô nữa rồi…
Trình Diệu Khôn có thể cảm nhận được cả người cô dần thả lòng, khe
hẹp chật chội kia cũng dần chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.
Anh đưa tay xuống, nhẹ nhàng xoa âm đế.
“Ưm…”
Cảm giác tê dại tràn lan khắp người, Hà Lộ không nhịn được rêи ɾỉ.
Môi anh trượt theo lỗ tai nhỏ lướt đến gáy cô, khẽ cắn lên da thịt non
mềm. Ngón tay cũng mò tới âm đế mẫn cảm, đẩy hai cánh thịt ra rồi trực
tiếp đè lên.
“A… Chỗ đó, đừng…”
Cảm xúc bén nhọn bừng lên bên trong cô, cả người như bị điện giật run
lên, tiểu huyệt không ngừng chảy nước.
“Nơi này sao?”
Trình Diệu Khôn cố ý hỏi, ngón cái nhẹ nhàng niết hạt đậu nhỏ kia…
“Ưm —”
Tê quá… Không được… Cô không nhịn được khi anh làm như vậy…
Sẽ, sẽ ra…
“Ưm a… Đừng làm nữa…”
------oOo------