Tập Tuyện: Bá Đạo Yêu Em

Chương 40: Bị làm đến khóc

Tiểu huyệt bé nhỏ bị côn ŧᏂịŧ lớn của anh nông ra, vừa đau vừa ngứa, cơ

thể nhỏ nhắn cũng bị cả người anh đè lên.

Cô nức nở, nước mắt trực trào, côn ŧᏂịŧ màu đỏ sẫm như muốn kéo thịt

non bên trong ra ngoài, dâʍ ŧᏂủy̠ dọc theo đó mà chảy xuống, trong

không khí mang theo vị tanh ngọt làm người khác khó mà nhìn được…

Trình Diệu Khôn rũ mắt, nhìn côn ŧᏂịŧ của mình đang ra ra vào vào tiểu

huyệt, phấn khởi vô cùng.

Bên trong cô vừa nóng vừa chặt, vừa nông vừa sâu, tuy nhìn khó có thể

đâm vào, nhưng của cô thật sự ngậm hết gậy thịt của anh.

Đặc biệt khi côn ŧᏂịŧ đỉnh vào nơi sâu nhất, hay khi chạm tới một điểm

nào đó bên trong, tiểu huyệt liền co chặt lại, dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng

chảy, anh sướиɠ đến mức bây giờ chỉ nghĩ đến làm cách nào để chơi chết

cô!

Trình Diệu Khôn càng lúc làm càng mạnh, nhắm thẳng vào sâu bên trong

mà đâm lên, cho đến khi qυყ đầυ chạm vào điểm cuối mới chịu dừng lại.

Khi vừa bắt đầu, Hà Lộ cảm thấy rất đau, toàn bộ nơi kín đáo kia như bị

xé rách.

Nhưng sự đau đớn này không kéo dài quá lâu, dần dần chuyển thành các

cơn tê dại, mỗi khi anh cắm mạnh vào thì như có một dòng điện chạy

qua toàn thân, khiến đầu cô choáng váng…

Cơ thể cô mềm nhũn, cố nắm chặt những ngón tay to của anh. Vách

tường thịt bên trong cũng không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, âm thanh nức

nở giờ đây trở thành những tiếng rêи ɾỉ gợϊ ɖụ©.

Thấy cô bắt đầu thích ứng, anh bắt đầu giảm tốc độ, bỏ tay che miệng

xuống, lau sạch nước mắt trên khuôn mặt cô.

“Bây giờ thoải mái không?”

“Ưm, ưm, không… Không thoải mái…”

“Rên da^ʍ như vậy mà còn không thoải mái?”

Hà Lộ quay đầu đi, cắn môi dưới, cố không phát ra tiếng nữa.

Cô tức giận với anh, đồ lừa đảo…

“Giờ mới biết giận sao.” Trình Diệu Khôn cười, bàn tay to luồn qua sau

eo cô, phủ trên bờ mông nhỏ.

Muốn cô rên lên, anh cũng không phải không có cách, hơn nữa cơ thể cô

nhạy cảm như vậy.

Anh nâng mông nhỏ lên cao một chút, sau đó cắm vào, qυყ đầυ nóng

bỏng đâm thẳng đến nơi mẫn cảm bên trong.

“Áaa—” Một lúc sau, Hà Lộ không nhịn được nữa, cô mềm mại rên lên.

Căng quá trướng quá…

Cô không có thời gian để nghỉ ngơi, côn ŧᏂịŧ lại bắt đầu rút ra rồi hung

hăng đâm vào.

“A—”

Hà Lộ bị cắm đến mức nâng eo lên cao, vai chống dưới giường, ánh mắt

mê man.

Không phải đau, mà sướиɠ quá…

“Rên lớn như vậy còn không phải sướиɠ sao?”

“Ưm a– đừng mà, — đừng cắm nữa, đó — a a –”

Đương nhiên là Trình Diệu Khôn sẽ không nghe lời, cô càng kêu, anh

càng ra sức xỏ xuyên vào cơ thể mẫn cảm của cô.

Hà Lộ cảm thấy bản thân như muốn điên lên, cô xoắn mông muốn tránh

đi, nhưng không thể thoát ra khỏi lòng bàn tay anh, ngoài trừ rêи ɾỉ cô

chẳng thể làm gì khác.

“A a ưm — a — không, không được — a — trướng quá — a —”

Hà Lộ chịu không nổi, tiểu huyệt co rút lại muốn cao trào.

Trình Diệu Khôn cũng bị cô kẹp đến da đầu tê dại, anh cũng không ngần

ngại, bàn tay to đang để trên mông cô nắm chặt lại, cắm rút ngày một

mãnh liệt hơn, đặc biệt liên tục đâm đến điểm nhạy cảm bên trong.

Sau mười mấy lần ra vào, Hà Lộ kẹp chặt hoa huyệt rồi cao trào.

Dâʍ ŧᏂủy̠ tưới thẳng lên qυყ đầυ, bị gậy thịt chặn lại đảo đầy bên trong.

Hà Lộ sao có thể chịu được, gót chân cô chà chà ga giường, bắt đầu khóc

lóc.

“A a a — không, không cần — a a a —”

“Lại cao trào!” Âm giọng khàn khàn tàn nhẫn mà Hà Lộ chưa từng nghe

qua.

------oOo------