Trình Diệu Khôn quỳ một chân lên giường, cầm lấy mắt cá chân mảnh
khảnh của Hà Lộ kéo về phía anh.
“Đau…”
Động tác của anh có chút thô bạo, làm cô hơi đau, trong lòng càng sợ
hãi.
Thấy khuôn mặt mang vẻ đề phòng của cô, Trình Diệu Khôn cười nhẹ:
“Yên tâm, nếu em không đồng ý anh cũng không tiến vào.”
Hà Lộ hơi xấu hổ, không biết phải trả lời như thế nào, Trình Diệu Khôn
nâng mắt cá chân cô lên rồi kéo ra, tay khác tiến giữa hai chân cô, ngón
cái đè lên âm đế xoa nhẹ.
Tiểu huyệt vừa cao trào nên vô cùng mẫn cảm, lòng bàn tay anh vừa phủ
lên mà cô đã cảm nhận được một dòng điện xẹt qua trong cơ thể.
Cô híp mắt lại, không tự chủ được hừ ra tiếng.
“Rên dâʍ đãиɠ vậy.” Trình Diệu Khôn thấp giọng cười, “Hồi nãy sướиɠ
không?”
“Ưm…”
“Ưm là sao?”
“…Sướиɠ.” Cô nhỏ giọng nói.
“Em sướиɠ xong rồi, bây giờ có phải là đến lượt anh rồi không?” Anh
nói.
“Em, em… Em giúp anh…”
Hà Lộ bị ngón tay anh sờ đến khó nhịn, cổ họng khô khốc: “Giống trên
xe được không?”
Trình Diệu Khôn không nói gì, rũ mắt xuống nhìn tiểu huyệt bị bàn tay
anh chơi đến đỏ rực, ngón cái ấn ấn lên âm đế rồi trượt xuống, đút một
chút vào trong khe hẹp.
“Áaaa-”
“Lát nữa.” Trình Diệu Khôn đưa một khớp tay vào, tiểu huyệt bé nhỏ
liền bị kéo ra thành một đường, dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng chảy ra.
“Nhiều nước thật.” Anh nói, sau đó đổi sang ngón giữa, lần này thì đi
vào được nửa ngón.
“Đừng—”
“Tê… Sao lại chặt như vậy.” Còn chặt hơn anh nghĩ, chỉ có một ngón tay
thôi mà đã hút đến vậy, anh không kiên nhẫn nói: “Thả lỏng ra, đây chỉ
là ngón tay thôi, cũng chưa vào hết.”
“Không phải, em muốn giúp anh…”
“Không vội.” Anh trả lời, thử đâm vào vài lần nữa, lòng bàn tay dán chặt
lên hai môi hoa huyệt, đưa thêm một ngón nữa vào.
“Áaa…”
Anh, anh đang làm cái gì vậy, không phải muốn cô giúp sao? Vậy bây
giờ đang làm gì cô vậy?
Hà Lộ không biết tại sao, Trình Diệu Khôn chỉ muốn làm tiểu huyệt của
cô, không có ý để cô giúp anh hạ hỏa.
Ngón tay anh đâm chọc liên tục, lâu lâu lại tách ra, nới rộng hang động
nhỏ hẹp này, để vừa với côn ŧᏂịŧ của anh.
“Sướиɠ không?”
Sướиɠ? Cô còn cảm nhận được một sự tê dại mới mẻ từ trong cơ thể…
Hơi trướng…
“Có hơi trướng…”
“À, chỉ mới ăn hai ngón tay mà đã trướng, sau này dươиɠ ѵậŧ đâm vào
sao em chịu nổi.”
Hà Lộ xấu hổ trước những lời nói phóng đãng của anh, không nhận ra
hàm ý trong câu.
Trình Diệu Khôn chơi tiểu huyệt một lúc, cảm nhận được em gái nhỏ
càng ngày càng kẹp chặt tay anh, bên trong mềm mại. Tay còn lại nắm
lấy côn ŧᏂịŧ của mình, hướng tới khe hẹp mà đỉnh vào.
Cơ thể to lớn của anh quỳ trước người Hà Lộ như một ngọn núi, cả
người anh vốn luôn có cảm giác áp bức, đến khi anh đưa thứ đó sát vào
cô, thân thể Hà Lộ run rẩy.
Cô theo bản năng đẩy người anh ra, tay chạm đến cơ bụng của anh.
Chỉ mới chạm vào mà Hà Lộ cảm giác như đang chạm vào một khối kim
loại cứng, thậm chí còn đập thình thịch trong lòng bàn tay cô…
“Đừng sợ, chỉ cọ một chút thôi, giống lần trước cọ nhớ không?” Anh nói,
qυყ đầυ đặt trước miệng huyệt nhỏ.
Nóng quá…
Ban nãy còn lưu lại dư vị cao trào nên cơ thể vô cùng mẫn cảm, còn bị
anh trêu chọc bằng tay nãy giờ.
Qυყ đầυ mới tiến vào một chút, Hà Lộ bị đâm cho run lên, phía dưới
chảy càng nhiều nước.
“Tiểu huyệt rất thích ăn đại dươиɠ ѵậŧ của anh, vừa đυ.ng nhẹ là đã chảy
nước.”
------oOo------