Điều hòa bên trong đang mở, Hà Lộ không có thói quen dùng máy lạnh
nên lúc đi vào cô đưa tay lên xoa mũi, cả người ngại ngùng không dám
nhúc nhích.
Trình Diệu Khôn đóng cửa lại, thấy cô đứng im, không nhịn được cười.
“Sao vẫn đứng đó?”
“À…”
Hà Lộ vội vàng quay đầu ra chỗ khác, cô nhìn xung quanh phòng, đi đến
sô pha được đặt gần cửa sổ sát đất.
Trình Diệu Khôn nhìn cô cười, từ từ đi theo đằng sau cô, bàn tay to nắm
lấy vai nhỏ.
Bờ vai bé, mượt mà, khung xương tuy nhỏ nhưng không quá ốm, sờ rất
sướиɠ.
“Anh nghĩ em sẽ ngồi lên giường đấy.”
Nghe anh nói vậy, Hà Lộ đỏ mặt tới tận mang tai, anh còn thấy vệt đỏ lan
xuống tận cổ.
Ánh mắt anh tối sầm, bàn tay trượt từ cổ áo chui vào trong
Cô biết rằng đi theo anh tới đây đương nhiên không phải để nói chuyện
phiếm, nhưng Hà Lộ có chút lo lắng, theo bản năng đè lên bàn tay lớn
kia, ngẩng đầu nhìn về phía Trình Diệu Khôn.
Mặt cô đỏ bừng, trong mắt cũng óng ánh nước, vừa quyến rũ vừa toát lên
vẻ rụt rè của con gái.
Nhìn cô gái trước mặt trông vô cùng ngon miệng, không người đàn ông
nhịn được cảnh tượng này, rất muốn vấy bẩn cô…
Trình Diệu Khôn nuốt nước bọt, tay vẫn lần mò vào trong, trực tiếp gạt
áo ngực cô qua một bên, nắm lấy một bên vυ' cô. Tay khác đè chiếc gáy
mảnh khảnh của cô ấn xuống sô pha, khom lưng hôn lên đôi môi.
“Khoan… Ưm… Từ đã… Ư-”
Anh đưa lưỡi tiến vào chiếc miệng nhỏ lấp kín lời nói của cô, tham lam
liếʍ mυ'ŧ. Hô hấp nóng bỏng của anh rơi lung tung lên cần cổ non mịn.
Nụ hôn của anh mạnh mẽ, so với bên bàn tay đang xoa ngực cũng không
khác mấy, nhưng Hà Lộ không thấy khó chịu, ngược lại cơ thể càng lúc
càng mềm xuống.
Cô thở dốc, tay nhỏ nắm chặt cánh tay rắn chắc kia, mỗi khi ngón tay
của anh bóp mạnh lên đầu ngực, cả người cô run rẩy nức nở…
Âm thanh nhỏ bé kia càng khiến Trình Diệu Khôn cương đến phát ngứa,
trong đầu chỉ nghĩ cách làm chết cô.
Anh hung hăng mυ'ŧ môi lưỡi cô, đột nhiên ngẩng đầu, con mắt có chút
đỏ.
“Rên da^ʍ như vậy, bị sờ vυ' có thoải mái không?”
Hà Lộ thở hổn hển, cô không biết nên trả lời như thế nào.
Cô gật đầu, dù đang rất xấu hổ nhưng cũng không dám lắc đầu.
Vì cô biết có nói dối cũng không qua mặt được anh, phía dưới… cũng
ướt rồi…
Trình Diệu Khôn bình tĩnh nhìn cô hai giây, không đợi cô trả lời, bàn tay
từ ngực đi lướt xuống bụng rồi chui vào quần ngủ lỏng lẻo.
Hà Lộ kẹp chặt hai chân: “Đừng mà…”
Trình Diệu Khôn đã muốn thì làm sao có thể cản được, bàn tay to mạnh
mẽ cắm vào giữa chân cô sờ đến tiểu huyệt đã ướt dầm dề.
Không chỉ qυầи ɭóŧ bị ướt, anh đưa ngón tay vào sờ bên trong khe hẹp,
nước xuân tràn lan…
Anh nheo mắt, đem tay dính đầy nước ra, đưa đến trước mặt Hà Lộ.
“Thoải mái lắm phải không?”
Trong phòng mở đèn sáng trưng, dâʍ ŧᏂủy̠ dính trên tay anh lấp lánh ánh
nước, Hà Lộ không thể không nhìn thấy…
Cô quay đầu đi, mặt đỏ không chịu được.
Trình Diệu Khôn thấp giọng cười, anh dễ dàng xoay cả sô pha và người
Hà Lộ quay lại đối mặt với mình.
Cô hít thầm một hơi, Trình Diệu Khôn kéo lưng ghế đẩy ra sau, cúi
xuống áp sát người cô.
“Hút ngực sẽ sướиɠ hơn nữa, muốn thử không?” Giọng nói anh khàn
khàn.
Cả người Hà Lộ mềm nhũn, cô muốn lắc đầu, nhưng cô đã không…
------oOo------