Gen Mê Luyến

Chương 10

Trì Yến dựa vào tường và thở ra từng làn khói.

Ánh đèn dừng lại trên khuôn mặt hắn, chia đôi khuôn mặt anh tuấn đó thành hai nửa sáng tối.

Hắn vừa ho khan và cười nhẹ một tiếng.

Căn bản không nghĩ tới, bản thân chẳng qua tránh ra ngoài hút điếu thuốc, lại có thể nghe được một màn kịch hay.

Tất nhiên, hắn đã không rời đi liền.

Chẳng qua là cô muốn đuổi hắn đi, cho nên hắn thuận theo ý cô, liền cùng cô diễn kịch.

May mắn thay, bây giờ cô đã rời đi. Hắn có thể không chút kiêng kỵ mà ho khan.

"Khụ khụ... khụ khụ.”

Gần đây, Trì Yến luôn nghiện thuốc lá, thậm chí hút hết điếu này đến điếu khác như người bệnh.

Không biết có phải do hút quá nhiều hay không mà vừa rồi khi nói chuyện với người phụ nữ đó, hắn cảm thấy tim mình đập rất nhanh, vỏ não như bị nhiễm điện, đập loạn xạ không ngừng.

Nhưng cảm giác này chỉ là thoáng qua. Trong làn khói lượn lờ, hắn lại nhìn thấy hình bóng của cô.

Cô chống tay lên lan can và ngả phần thân trên ra sau bao nhiêu tùy thích.

Tư thế này làm nổi bật vòng eo của cô, giống như một con bướm đuôi én có mỏ bí mật, từ từ lộ ra trong bóng tối.

Cửa cầu thang lại mở ra. Trì Yến ngước mắt và nhìn xuống với vẻ khẩn trương mà hắn cũng không phát giác ra. Chẳng qua người tiến vào không thể là cô.

Đó là Từ Dương, tâm phúc của hắn.

“Trì ca, mọi chuyện tiến hành thuận lợi.” Đối phương cung kính nói.

“Ồ.” Trì Yến uể oải ngả người ra sau, tay cầm một điếu thuốc.

Từ Dương tiếp tục báo cáo: "Mọi dấu vết tại hiện trường đã được thu dọn sạch sẽ, cảnh sát Tinh mới tới hai phút trước, một đám làm công ăn lương này, hiệu quả thật sự rất thấp."

"Một đám phế vật."

"Đội trưởng cảnh sát hỏi anh có thời gian lập biên bản... tự vệ."

"Để hắn đi nói chuyện với luật sư đi."

"…Vâng."

"Dương Ỷ Xuyên đâu?" Trì Yến lại hỏi.

"Người không sao, cũng đã đi bệnh viện rồi. Trên đường nghe thấy hắn gọi điện thoại cho Công tước, một mực đang cảm tạ anh. Xem ra vở kịch của chúng ta rất thành công, hắn một chút cũng không có nghi ngờ."

Trì Yến cười.

Cười lãnh đạm, thờ ơ.

Hắn sớm biết rằng mọi thứ tối nay đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Âm mưu, lừa đảo, gϊếŧ người. Mọi thứ đang diễn ra theo đúng kịch bản mà hắn đã sắp đặt sẵn, không có khó khăn hay bất ngờ nào.

Nhưng thành công đến quá dễ dàng.

Hắn lại cảm thấy có hơi nhàm chán, thậm chí còn không thú vị bằng việc hút thuốc ở gầm cầu thang.

Cho đến khi Từ Dương lại do dự nói: "Còn có một chuyện nhỏ nữa, vừa rồi ở hiện trường thu dọn chiến tích, một tên đàn em phát hiện tại hiện trường có một máy quay nằm đối diện sân khấu, máy vẫn còn nóng."

Trì Yến từ từ đứng thẳng dậy, dường như cuối cùng hắn cũng có chút hứng thú với những lời nói của anh ta.

Hắn lặp lại với nụ cười nửa miệng: "Nóng?"

Từ Dương: "Đúng vậy, máy cũ tản nhiệt chậm, hẳn là do tổ quay phim của Dương thiếu gia lưu lại, để đảm bảo an toàn, các anh em đã chuyển nó đi rồi, có muốn bọn họ trực tiếp đập nát không?"

Trì Yến mỉm cười: "Không, lấy tấm chip ra trước."

Vẫn là nụ cười không chút ấm áp.

Tuy nhiên, đôi mắt đen dài và hẹp đó lại dần lộ ra vẻ hung hãn nguy hiểm.

Rõ ràng là biết chiếc máy thuộc về ai.

Trần tiểu thư, hắn thầm gọi tên cô trong lòng.

Có vẻ như cô đã gây cho hắn một chút rắc rối.

Trong thâm tâm, Trì Yến rất thích đùa với lửa, là một kẻ điên cuồng theo đuổi sự nguy hiểm. Nếu không, những gì xảy ra trong tối nay sẽ không xảy ra.

Hắn thậm chí còn hy vọng rằng vị Trần tiểu thư này đã thực sự quay được thứ mà không nên quay.

Có như vậy, hắn mới có lý do để thuận tiện bắt cô lại.

Lần đầu tiên, cô chỉ là một người xa lạ nên hắn cho phép cô từ chối.

Nhưng kể từ bây giờ, hắn và cô không còn là một tình tiết không đáng kể nữa.

Đã có những mẩu thuốc lá lộn xộn chất đống dưới chân Trì Yến, nhưng bây giờ lại có thêm một mẩu nữa.

Đưa một chân xuống, hắn hung hăng dập tắt tàn thuốc, khiến tia lửa bắn ra khắp nơi. Ngay lúc đó, bên tai hình như có tiếng "Tư"——

Ngọn lửa. Luồng điện. Sợ hãi. Một vệt hoa màu cam xung quanh viền môi đỏ.

Nó bùng nổ trong não hắn cùng một lúc.

Đêm chỉ mới bắt đầu.