Văn Dao nhìn thấy hắn rốt cuộc cũng im lặng, cô quay đầu lại nhìn hai vị giáo viên cũng đang kinh ngạc nhưng cả hai người cũng không dám hỏi lung tung.
Với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, thầy Hà luôn đặt học sinh là ưu tiên hàng đầu, ông do dự một lát rồi mới nói: “Chủ yếu là do bạn học Khương Minh Độ đã cầm bánh đập thẳng vào mặt một bạn nữ, hành vi này thật sự rất tệ –”
“Cái bánh đó là do người bạn học đó tặng cho Khương Minh Độ đúng không?” Văn Dao thuận tay kéo ghế ngồi xuống, tạo dáng cho một cuộc nói chuyện dài, “Trường học của thầy không quan tâm đến việc yêu sớm của học sinh sao?”
Chủ nhiệm Phương người chịu trách nhiệm giải quyết mọi chuyện đã tỉnh táo trở lại, "Trường chúng tôi có phương pháp quản lý học sinh rất thoáng, nếu học sinh không vi phạm pháp luật, phần lớn chỉ có biện pháp thuyết phục, không có quy định nghiêm ngặt.”
Hơn nữa, khi cậu chủ Khương bước vào đây, ông Khương đã tặng cho trường một tòa nhà, bọn họ làm sao dám ép vị thiếu gia này.
"Cái bánh đó có lẽ không nhận được bất kì sự ủng hộ nào đi. Bạn học sinh nữ đó cũng không có bị thương phải không?" Văn Dao xác nhận.
“Chỉ là bị dọa đến nỗi khóc, quần áo thì bị lấm lem, nhưng Khương Minh Độ vẫn không chịu nói ra nguyên nhân dẫn đến mâu thuẫn, cũng không muốn xin lỗi." Thầy Hà đẩy cặp mắt kính trên mặt lên, “Chúng tôi lo rằng sau này cậu ấy sẽ lặp lại hành động như vậy.”
“Cậu ấy sẽ không làm như vậy nữa.” Văn Dao mỉm cười, “Tôi đoán, đây chỉ là một việc bất ngờ, nó cũng sẽ không thường xuyên xảy ra, đúng không?”
Cô quay đầu mỉm cười với Khương Minh Độ, người đang có khuôn mặt tái nhợt, trong tay đang ôm hai cuốn sổ nhỏ, một lúm đồng tiền nhỏ xuất hiện ở bên trái khuôn mặt, dễ thương và tốt bụng, nhưng chỉ thoáng qua.
Khương Minh Độ không những không đồng ý, mà ngược lại còn ném cho cô một cái nhìn hằn học.
Văn Dao làm như không có chuyện gì tiếp tục nói: "Nếu như Khương Minh Độ không chịu nói, tôi nghĩ hai vị giáo viên ở đây cũng có thể đi hỏi bạn học sinh nữ kia, nói không chừng sẽ có phát hiện mới."
Để xứng đáng với số tiền mình đã lấy, Văn Dao đã cố gắng hết sức để bảo vệ cậu nhóc hôi hám đang trong thời kỳ nổi loạn.
"Mặc dù Khương Minh Độ không phải là một cậu bé ngoan, nhưng từ trước tới giờ cậu ấy cũng chưa từng có chuyện động tay với cô bé nào. Tất nhiên, việc này là lỗi của cậu ấy. Quần áo của bạn học sinh nữ đó chúng tôi sẽ giặt sạch sẽ, hơn nữa chúng tôi sẽ gửi cho cô bé một món quà xin lỗi. Hai thầy còn có yêu cầu nào khác không?”
Vẻ mặt của chủ nhiệm Phương rất nghiêm túc, “Ảnh hưởng từ việc làm của bạn học Khương Minh Độ vô cùng không tốt!”
“Như vậy, để cậu ấy ở nhà tự kiểm điểm hai tuần thì sao?” Văn Dao nói vài câu quyết định việc trừng phạt việc bạo lực học đường của Khương Minh Độ.
Hai thầy giáo nhìn nhau, chuyện này thật sự rất kỳ lạ, người giám hộ của Khương Minh Độ đương nhiên là bảo vệ con mình, nhưng hình phạt cũng có, bọn họ cũng chỉ có thể đồng ý.
Khương Minh Độ không hài lòng: "Tôi không đồng ý—"
“Khương Minh Độ.” Văn Dao gọi tên của hắn, sau đó gật đầu chào tạm biệt hai giáo viên.
Cô đứng dậy, đi lại gần Khương Minh Độ một chút, kéo khoảng cách giữa hai người còn khoảng năm mươi centimet.
Trước khi Khương Minh Độ nhảy ra để phòng thủ, cô đã hạ giọng, kèm theo một nụ cười thương mại rất hoàn hảo, "Bánh trà xanh có ngon không?"
Văn Dao thành công nhìn thấy khuôn mặt của Khương Minh Độ từ màu đỏ của tức giận chuyển sang tái nhợt.
Cô với tay lấy lại hai cuốn sổ nhỏ, trìu mến nói với bạn học nhỏ Khương Minh Độ: “Đi thôi, cậu phải về nhà tự kiểm điểm lại bản thân, hai tuần này không được ra ngoài chơi với những bạn xấu, và mọi hành động của cậu đều phải chịu sự giám sát của tôi.”
“Cô dựa vào cái gì quyết định chuyện của tôi?” Khương Minh Độ cáu kỉnh như bò đực động dục vào mùa xuân.
Trong mắt của Văn Dao hiện lên tia thương hại, "Thứ nhất, tôi được sự cho phép của ông Khương Diên. Thứ hai, cậu cũng không muốn mọi người đều biết về việc việc bánh trà xanh đúng không?”
Nói xong, cô không có một chút do dự đi thẳng ra ngoài, còn để lại một câu, "Tôi dừng xe đợi cậu ở bãi đậu xe, hi vọng hai mươi phút nữa sẽ nhìn thấy cậu thu dọn xong đồ đạc đến tìm tôi.”
Cô không nán lại ở đây nữa, mà trực tiếp đi thẳng ra bãi đậu xe.
Đợi đến khi Văn Dao thay xong quần áo và giày, Khương Minh Độ cũng đứng trước cửa xe với khuôn mặt hôi hám.
Hắn mở cửa sau, đồng thời ném cặp sách của mình vào, vẻ mặt u ám ngồi vào trong, “Tôi không nghe lời cô.” Đó là một câu cự tuyệt.
“Hay là chúng ta làm một cuộc giao dịch đi.” Văn Dao chỉnh lại kính chiếu hậu, “Cậu không phải đang thắc mắc tại sao tôi lại biết về việc bánh trà xanh sao?”
Khương Minh Độ đang nằm liệt ở ghế sau liền ngồi dậy, “Rốt cuộc thì cô muốn làm cái gì?”
“Cùng cậu sống chung thật tốt.” Văn Dao nhìn hắn qua kính chiếu hậu, ““Cậu có thể hợp tác với tôi, tính tình tôi cũng khá tốt.”
“Vẻ mặt của Khương Minh Độ u ám, một câu cũng không nói.
Văn Dao rất kiên nhẫn, con cái, chỉ cần dỗ dành chúng nhiều hơn.
Sớm muộn gì chúng cũng sẽ mở lòng.