“.... Cậu đừng có phát điên nữa!”
Văn Dao nhỏ giọng mắng hắn.
“Tôi vẫn đang ở trạng thái bình thường.” Khương Minh Độ thuận tay đỡ lấy cô, “Cô tốt nhất đừng nhắc đến Khương Diên trước mặt tôi.”
Hắn tiên lên hai bước, ném Văn Dao lên chiếc ghế sô pha lớn ở bên cạnh, nắm lấy cổ tay cô, quỳ một đầu gối lên trên ghế sô pha, sau đó đè cô xuống người hắn.
“Cô thật sự đã không học được gì từ việc dạy dỗ lần trước sao?”
Khương Minh Độ bóp cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Hay là cô muốn làm lại lần nữa?”
Cơ thể hắn nồng nặc mùi thuốc lá và rượu, lấn át đi mùi nắng thoải mái ban đầu, nhưng điều mà cô luôn bỏ qua chính là sự hung hăng nam tính của hắn.
Giống như màn đêm nhấn chìm thế giới, không tìm thấy được lối ra.
Tim của Văn Dao đập kịch liệt, cô cố gắng khống chế lại thân thể đang run rẩy của mình, sau đó mới mạnh dạn hỏi hắn: “Rốt cuộc thì cậu muốn cái gì?”
——Cô đang sợ hãi.
Tâm trạng đang mệt mỏi và cáu kỉnh của Khương Minh Độ, biểu hiện của cô như vậy như đang gửi một tin nhắn đến cho hắn biết.
Cơ thể cô run rẩy, đôi mắt mờ sương và đôi môi đã tái nhợt.
Cô đang sợ hắn.
Đây là kết quả mà hắn muốn sao?
Hắn tự hỏi bản thân mình.
Không, không phải như vậy.
Rõ ràng hắn muốn chính là... cô.
Nụ cười của cô, sự hoạt bát của cô, niềm vui của cô.
Mà không phải như bây giờ.
Hắn đã quá thiếu kiên nhẫn rồi.
Đêm hôm trước, hắn vốn muốn đi xin lỗi cô, lý do hắn cũng đã tìm ra rồi ——nhưng mà sau đó hắn nghe cô nói rằng hắn là một đứa trẻ không vui vẻ, cô muốn dạy cho hắn thành một đứa trẻ ngoan.
Lúc đó có lẽ cô rất tức giận, nhưng chỉ cần hắn để khuôn mặt bị cô đánh đến trọng thương đó, thì cô sẽ tha thứ cho hắn.
Nhưng mà, hắn lại nghe thấy cô gọi điện thoại cho Khương Diên.
Vẻ mặt của cô lúc đó vừa đau khổ vừa cảm động, khi đặt điện thoại xuống, cô thậm chí còn có chút miễn cưỡng.
Tất cả các kế hoạch của hắn vạch ra đều không thành công.
Hắn rất... rất tức giận, và càng tức giận hơn, nhưng nó đến từ sự hoảng loạn.
—— Chẳng lẽ cô thích Khương Diên?
Ý nghĩ này giống như một tảng đá lớn rơi xuống, khiến hắn hoàn toàn mất đi lý trí.
Sau đó, cô gọi điện thoại cho Khương Diên và dùng Khương Diên để áp chế hắn!
Thực tế thì hắn đã quen với việc mình là cái bóng của Khương Diên từ lâu rồi, và có lẽ nếu như quen rồi thì hắn phải mang theo chiếc bóng này cả đời.
Nhưng mà, không thể là cô.
Chỉ có cô là không thể chọn Khương Diên!
Cô là của hắn!
Hắn đã rất cố gắng kiềm chế lại tính tình của mình, hắn không về nhà là vì để bảo vệ cho cô, vết thương trên mặt của hắn không có bất kì ai có thể biết được.
Khi hắn ở bên ngoài, hắn nghĩ nếu như cô gọi điện thoại cho hắn, thì hắn nhất định sẽ nói rằng hắn đang xử lý vết thương, sau đó kêu cô đến đón.
Lúc đó cô chắc chắn sẽ đến, và nếu như hắn xin lỗi cô, thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Nhưng mà, cả một ngày nay, cô thậm chí còn không có gửi một tin nhắn Wechat nào cho hắn cả!
Ngoài ra cô còn ra ngoài hoa viên ngắt hoa hồng.
Hoa hồng!
Cô vội vàng muốn quay về nhà như vậy, có phải chỉ muốn gặp Khương Diên trước tiên!
Ngọn lửa ghen tuông thiêu đốt cơ thể hắn, hắn thở gấp, cố ý không nghe điện thoại của cô, bên ngoài giả vờ như hắn đã ở đây lâu rồi, nhưng thực ra hắn chỉ mới đến đây không lâu.
Hắn thực sự cũng không nghĩ về nó. Lần này hắn cũng có một kế hoạch, chỉ cần cô nhẹ nhàng nói với hắn vài câu, hắn sẽ tha thứ cho cô.