Edited by Bà Còm in s1apihd.com
Tiết Thần vừa cho bú vừa giận dỗi, trong lòng càng lo lắng tội nghiệp cho Tuân ca nhi. Tuy nàng biết Lâu Khánh Vân có chừng mực, sẽ không thật sự gây thương tổn cho nhi tử, nhưng Tuân ca nhi ở kinh thành thuộc loại dù muốn vầng trăng trên trời cũng có người hái xuống cho hắn, đi đến Mạc Bắc mới ngày thứ hai đã bị Lâu Khánh Vân sửa trị như vậy, tâm lý chênh lệch quá lớn thì làm sao có thể chịu nổi?
Hạ Châu từ bên ngoài vội vã chạy về, Tiết Thần ngồi trong màn trên giường liền kêu Hạ Châu trực tiếp tiến vào. Hạ Châu đứng ngoài màn nói khẽ với Tiết Thần: “Phu nhân xin yên tâm, Thế tử đã phái người quét tước phòng chất củi, cũng mang vào giường nệm chăn bông rất dày và êm. Tiểu Thế tử không khóc cũng không làm ầm ĩ, hình như đang giận dỗi với Thế tử.”
Tiểu nhi tử bú xong, Tiết Thần đặt hắn nằm bên cạnh rồi mới hỏi: “Nói như vậy là đêm nay Tuân ca nhi thật sự bị bắt ngủ ở phòng chất củi hay sao?”
Hạ Châu do dự một chút, sau đó mới gật đầu: “Nhìn dáng vẻ . . . coi bộ là vậy.”
Tiết Thần hít sâu một hơi, nỗ lực làm bản thân bình tĩnh lại, chờ đại khuê nữ cũng bú xong rồi, nàng mới sửa lại vạt áo vén màn bước xuống giường, do dự trong chốc lát rồi định ra ngoài: “Không được, cũng không thể để Thế tử làm bậy như vậy. Tuân ca nhi đâu bao giờ phải chịu khổ đến thế! Hiện tại trong lòng nhất định cực kỳ sợ hãi.”
Hạ Châu ngăn cản Tiết Thần: “Phu nhân, bên ngoài phòng chất củi có bốn hộ vệ canh giữ, ngài vào không được đâu. Nô tỳ phải len lén từ phía sau lùm cây bò vào mới nhìn thấy được, làm sao mà ngài đi vô! Có tới đó thì cũng bị Thế tử ngăn ở bên ngoài.”
Nghe Hạ Châu nói xong Tiết Thần liền biết, lần này Lâu Khánh Vân thật sự muốn cho Tuân ca nhi một trận ra oai phủ đầu, Tuân ca nhi đáng thương của nàng chỉ sợ đêm nay phải chịu khổ.
*Đăng tại s1apihd.com by Bà Còm*
Lâu Khánh Vân biết Tiết Thần đang nổi nóng, cố ý chờ đến giờ Hợi mới chậm rãi trở về phòng, muốn chờ Tiết Thần ngủ rồi tiến vào. Không ngờ trong phòng tối mờ mờ nhưng hắn vừa vào cửa thì thanh âm lạnh lùng của Tiết Thần liền vang lên: “Chàng còn biết trở về? Tại sao không ngủ trong phòng chất củi luôn đi?”
Tiết Thần bực bội cả đêm, hiện giờ đang nổi lửa. Động tác rón ra rón rén của Lâu Khánh Vân liền cứng đờ, sau đó mới bất đắc dĩ đi tới trước giá cắm nến dùng mồi châm lửa, úp lên chụp đèn rồi đi tới mép giường, quả thực nhìn thấy bộ dáng tức giận kiều mị của Tiết Thần. Lâu Khánh Vân trước tiên cười cười lấy lòng, không biết trả lời ra sao bèn hỏi lơ: “Hắc hắc, còn, còn chưa ngủ à?”
Tiết Thần đâu chỉ chưa ngủ, ngay cả bộ xiêm y ban ngày cũng chưa thay ra, từ giường ngồi dậy muốn xuống đất, Lâu Khánh Vân vội vàng ngăn cản: “Đừng đừng đừng, để ta tự đi tắm là xong. Nàng mau ngủ đi, không còn sớm nữa rồi.”
Nói xong câu đó Lâu Khánh Vân liền cất bước vào tịnh phòng, lại bị thanh âm rét lạnh của Tiết Thần kéo lại: “Nhi tử ngủ phòng chất củi mà chàng còn muốn ngủ nơi này?”
Lâu Khánh Vân liếʍ môi: “Hắc hắc, ta, ta không ngủ nơi này thì ngủ chỗ nào đây! Ai nha, nàng cũng đừng lo lắng, không phải ta đang tôi luyện cho tiểu tử nhà mình sao? Nói là phòng chất củi nhưng bên trong rất sạch sẽ, giường gỗ đàn hương, nệm gấm nhồi bông từ Giang Nam rất ấm áp, êm ái không thua gì giường nệm của chúng ta đâu. Bên ngoài còn có bốn năm hộ vệ canh giữ, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Lâu Khánh Vân vừa nói là Tiết Thần liền cảm thấy khó chịu, nói chưa dứt lời thì nước mắt to như hạt đậu không cần tiền mua liên tiếp rơi ra. Lâu Khánh Vân phát hiện tình hình không ổn rồi, ánh trăng chiếu vào phòng vừa lúc soi trên người Tiết Thần, gương mặt vẫn đẹp mê người như cũ. Tuy nhiên, Lâu Khánh Vân cũng biết hiện tại không phải là lúc thưởng thức vẻ đẹp của thê tử khi khóc, vội vàng thò lại gần gạt nước mắt cho Tiết Thần, tay chân luống cuống.
Mặc kệ sống với nhau bao nhiêu năm, hắn vẫn sợ nhất chính là nước mắt của Tiết Thần. Chỉ cần nàng vừa khóc là Lâu Khánh Vân liền cuống quýt không biết nên làm cái gì mới tốt.
“Ai nha, nàng đừng, đừng khóc mà! Thật sự không có việc gì đâu. Hắn cũng là nhi tử của ta không phải sao, ta có thể thật sự làm hắn sự hãi hay bị thương tổn à? Nàng đừng nhìn tiểu tử kia lúc nào cũng nhõng nhẽo với mọi người trong nhà, nhưng trên thực tế hắn không mềm yếu chút nào, tính tình quá mức cuồng vọng. Nếu không nhân lúc còn sớm mà ngăn chặn, sau này tính tình kia phát triển thì sẽ trưởng thành lệch lạc, lúc đó mới có thể hoàn toàn huỷ hoại hắn. Ta cũng chỉ muốn tốt cho hắn đấy thôi, ta không thương lượng với nàng chính vì sợ nàng mềm lòng, nhưng bây giờ thật sự không phải thời điểm để mềm lòng đâu -- hài tử đã tới tuổi học vỡ lòng, tất nhiên phải in vào đầu hắn quan niệm chính xác mới được; nếu cứ để cho hắn luôn giữ mãi tính tình duy ngã độc tôn không coi ai ra gì như vậy, sau này lớn lên tuyệt đối không phải là chuyện tốt.”
Tất cả những lời này vốn dĩ Lâu Khánh Vân không định nói với Tiết Thần thì bây giờ lại thổ lộ toàn bộ. Tiết Thần nghe vào tai, trong lòng tuy rằng đã dễ chịu hơn một chút nhưng vẫn không quên được nhi tử còn ngủ bên ngoài, nước mắt đã ngừng nhưng vẫn thấy Lâu Khánh Vân không vừa mắt, hất bàn tay đang lau nước mắt cho nàng giận dỗi nói: “Nhi tử ngủ phòng chất củi thì chàng ngủ dưới đất.”
Lâu Khánh Vân thấy Tiết Thần không khóc nên không lo nữa, sảng khoái đáp ứng: “Được! Chỉ cần nàng để ta ở cạnh bên thì ngủ chỗ nào cũng được.”
“. . .”
Không muốn để ý đến chàng ta, Tiết Thần xoay người rút khăn ra tự mình chùi nước mắt trên mặt. Lâu Khánh Vân ôm nàng từ sau lưng, ở bên tai nàng thủ thỉ: "Ta thật sự vì muốn tốt cho hắn, nếu ta không dạy được hắn thì hắn sẽ không coi ai ra gì, càng đừng nói là nghe lời ta. Nếu hắn không nghe lời ta thì không thể luyện được một thân võ công thượng thừa, vậy thì tương lai hắn đâu làm nên trò trống gì. Đúng hay không?”
Tiết Thần giãy giụa vài cái, không giãy được ra khỏi vòng tay cứng rắn cũng không tính toán lãng phí sức lực, mang theo giọng mũi nồng đậm nói: “Đúng cái gì chứ! Không học võ công thì có thể tệ đến đâu?”
Lâu Khánh Vân đặt cằm lên hõm vai Tiết Thần thầm thì: “Xa không nói, chi cần đơn cử một vấn đề, nếu hắn không biết võ công thì ngay cả tức phụ nhi cũng không lừa được về nhà!”
Tiết Thần nhất thời không suy nghĩ cẩn thận, còn ngây ngốc hỏi một câu: “Vì sao?”
Lâu Khánh Vân không trả lời nàng, Tiết Thần quay đầu đi nhìn chàng ta một cái, thấy tia mắt giảo hoạt của Lâu Khánh Vân tức khắc hiểu rõ hết thảy -- -- vị Thế tử này lúc xưa có thể năm lần bảy lượt xuất nhập khuê phòng của nàng, còn không phải nhờ biết võ công hay sao!
Thật sự nhịn không được quay đầu lại nhéo chàng ta vài cái, Tiết Thần quả thực muốn moi bộ não phu quân ra để xem bên trong rốt cuộc chứa những gì, sao mà bất cứ chuyện gì cũng có thể lôi ra nói được, thật là phục nam nhân này luôn!
Lâu Khánh Vân thấy nàng hiểu ra, lúc này mới cười nói: “Nàng thấy chưa, bởi vậy, chuyện ta làm hiện tại rất quan trọng đấy.”
“. . .” Tiết Thần quả thực không còn lời nào để nói với cái đồ lưu manh nghịch ngợm này, cứ cà lăm "Chàng . . . chàng . . ." nửa ngày cũng chưa nghĩ ra được phải nói chàng . . . cái gì.
Cả đêm còn lại Tiết Thần trằn trọc khó ngủ, trong đầu cứ lo lắng nhi tử có ngủ ngon hay không. Ban đêm nàng dậy cho bú hai lần, đều hận không thể chạy ra xem thử, cuối cùng rốt cuộc vẫn cố nhịn xuống được.
*Đăng tại s1apihd.com by Bà Còm*
Nói đến cùng, Lâu Khánh Vân cũng không phải không đúng mực, chàng có một bộ phương pháp giáo dục hài tử của riêng mình. Tiết Thần có thể không tán đồng nhưng cũng không thể gây trở ngại không cho chàng nếm thử, đành phải ngầm phái người đi nhìn chằm chằm, mỗi ngày hội báo cho nàng tình huống của nhi tử.
Cứ mỗi sáng sớm là Tuân ca nhi bị Lâu Khánh Vân lôi ra khỏi ổ chăn xách đến quân doanh, trước tiên phải đánh quyền trong một canh giờ, sau đó đi cưỡi ngựa, giữa trưa cũng không trở lại ăn cơm, cùng ăn với Lâu Khánh Vân ở quân doanh, ăn xong sẽ chợp mắt một lát trong lều trại của Lâu Khánh Vân, thức dậy lại đi cưỡi ngựa, đến chạng vạng còn phải đánh hai bộ quyền, nếu không hoàn thành thì buổi tối liền phải ngủ ở phòng chất củi. Cứ như vậy mà bảo bối của Lâu gia khi tới Mạc Bắc quả thực liền thành một hài nhi đáng thương, không có tổ phụ tổ mẫu tằng tổ mẫu quan tâm, người duy nhất xót hắn là mẫu thân thì coi bộ cũng bị phụ thân thuyết phục không dám bênh vực hắn. Tuân ca nhi phản kháng vài lần đều bị trấn áp một cách vô tình, cuộc sống trải qua đúng là một ngày so với một ngày càng vất vả hơn.
Muốn nói về cách Lâu Khánh Vân dạy hài tử thì phải công nhận chàng ta rất có tay nghề, phần lớn dùng biện pháp "hốt thuốc đúng bệnh". Tính tình Tuân ca nhi cao ngạo hiếu thắng, Lâu Khánh Vân liền cùng hắn thách đố, lôi một ít chuyện gì mà hắn tạm thời làm không được ra đánh cược, thua thì phải ngủ phòng chất củi. Tuy nói đại đa số thời điểm đều là Tuân ca nhi thua, nhưng Lâu Khánh Vân cũng biết căng giãn vừa phải, đôi khi cũng sẽ cố ý thua một vài lần làm Tuân ca nhi cực kỳ đắc ý, thuận tiện kí©ɧ ŧɧí©ɧ tự tin và bồi dưỡng hứng thú của hắn. Tính tình Tuân ca nhi càng ngày càng đầm lại, khả năng chuyên chú tăng cao không phải một chút. Chỉ trong khoảng nửa tháng ngắn ngủn mà hắn đã có thể vững vàng cưỡi ngựa con của hắn đi vài vòng, một tháng sau có thể giật cương cho ngựa phi nhanh. Trong một tháng Tuân ca nhi ngủ hai mươi lăm ngày trong phòng chất củi, Lâu Khánh Vân ngủ năm ngày -- mỗi lần Lâu Khánh Vân ngủ phòng chất củi thì Tuân ca nhi liền đắc ý chạy tới trước mặt Tiết Thần khoe khoang, hai mẫu tử ghé vào nhau nói xấu Lâu Khánh Vân, cuộc sống gia đình miễn bàn sôi nổi biết bao nhiêu.
Tiết Thần nhìn biến hóa của nhi tử trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng, cũng cảm thấy có chút thần kỳ -- rốt cuộc mới hơn một tháng mà Tuân ca nhi dường như đã thay đổi hoàn toàn, vốn dĩ mập mạp thì bây giờ đã biến thành rắn chắc, ăn nhiều, ngủ ngon, làn da màu lúa mạch thoạt nhìn khỏe mạnh hơn nhiều, gương mặt đã bắt đầu hiện ra một chút sự kiên định của nam tử hán, thanh âm nói chuyện trở nên rổn rảng vang dội, hành động càng thêm nhanh nhẹn. Quan trọng nhất chính là, Lâu Khánh Vân dường như đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhiệt tình học tập của tiểu tử này, trở nên hiếu học vô cùng tận, thấy cái gì cũng muốn học hỏi, cho dù không học cũng sẽ chủ động tìm hiểu cách vận hành linh tinh.
Có thể khiến cho một hài tử năm tuổi biến hóa kinh người như vậy, trong lòng Tiết Thần không chỉ một câu bội phục là có thể hình dung.
Lâu Khánh Vân thật là một phụ thân tốt, bỏ qua một bên ngay từ đầu Tuân ca nhi chán ghét phụ thân bao nhiêu, hiện giờ Tuân ca nhi đi chỗ nào thì trong miệng đều không rời câu ‘cha ta nói, cha ta bảo, cha ta . . .’, tâm tư sùng bái hoàn toàn bộc lộ ra ngoài.
Quả tim treo cao của Tiết Thần cuối cùng đã thả xuống dưới. Sau khi bắt Lâu Khánh Vân ngủ dưới sàn một tháng thì rốt cuộc "khai ân" cho chàng ta lên giường.
Cuộc sống ở Mạc Bắc vừa êm đềm lại vừa phong phú, nơi này không sóng gió phong vân mưu kế quỷ quyệt như ở kinh thành. Mỗi ngày Tiết Thần chỉ cần chăm sóc hai đứa nhỏ, thời gian rảnh rỗi thì đọc sách viết chữ dưỡng hoa cỏ gì đó, trải qua tháng ngày nhàn nhã thanh thản vô cùng.
Sau khi phá băng với Lâu Khánh Vân, đôi phu thê lại cùng thương lượng đặt tên cho hài tử. Tuân ca nhi là đích trưởng tôn của Vệ Quốc Công phủ cho nên tên của hắn Tiết Thần và Lâu Khánh Vân quyết định không được, nhưng còn hai hài tử này thì bọn họ vẫn có quyền quyết định.
Đại khuê nữ đặt tên Hân Nhiên, tiểu nhi tử đặt tên Trường Ninh, ngụ ý bọn họ sẽ được vui vẻ sung sướиɠ, trường thuận an bình cả đời
Một nhà năm người ở Mạc Bắc sống rất dễ chịu, đảo mắt một cái mà đã qua nửa năm. Trong kinh rốt cuộc kìm nén không được, ở một ngày thời tiết nóng nực vô cùng, xa giá của Thái Tử bỗng nhiên tìm tới . . .