Tỏa Sáng Cho Chàng

Chương 147

Lâu Khánh Vân trở về khi Tiết Thần đang tu bổ chậu hoa nhài bày trên bệ cửa sổ. Từ sau khi thành hôn, Tiết Thần trở nên rất thích hoa nhài, nàng nhổ hai cây hoa nhài từ nhà ấm trồng vào bồn rồi đặt trên bệ cửa sổ trong phòng bọn họ. Lâu Khánh Vân đi qua ôm lấy nàng, Tiết Thần quay đầu lại, hai người ăn ý hôn nhau một cái, Tiết Thần ngượng ngùng quay đầu, Lâu Khánh Vân tiếp tục gác cằm lên hõm vai của nàng.

“Trên bàn có quyển ký lục của Thường Tam Hà, chàng xem có thể giúp ích gì cho vụ án hay không?” Tiết Thần bị Lâu Khánh Vân ôm chặt, đột nhiên mới nhớ ra chuyện này, bèn chỉ vào quyển sổ trên án thư.

Lâu Khánh Vân buông nàng ra nhìn trên bàn, lúc nãy vào cửa hắn chỉ lo tìm nàng nên không chú ý đến quyển sổ này. Lâu Khánh Vân đi qua cầm lên, vừa mở ra xem vừa hỏi: “Quyển ký lục của Thường Tam Hà vì sao lại đến tay nàng?”

Tiết Thần buông cây kéo xuống, xoay người dựa vào bệ cửa sổ nhìn Lâu Khánh Vân trong chốc lát, sau đó mới đem sự tình phát sinh mấy ngày này thuật lại. Lâu Khánh Vân ngồi ở án thư vừa lật xem quyển ký lục vừa nghe Tiết Thần kể, càng nghe mày càng nhăn tít lại.

“Chuyện là như thế đó, ta kêu Nghiêm Lạc Đông đi chuộc ra Thường tiểu thư chân chính, hiện tại chắc hẳn đang ở trong nhà Thiết đại nhân là bằng hữu thân thiết với Thường đại nhân, sau khi Thiết đại nhân biết được tin tức này liền đem Thường tiểu thư về phủ. Quyển ký lục này chính là Thường tiểu thư ủy thác Nghiêm Lạc Đông giao cho chàng. Sau khi Thường đại nhân chết nàng liền một mình lên kinh, ở trên đường bị bắt cóc bán cho bọn buôn người, trăn trở bao nhiêu phen mới đến được kinh thành. Một tiểu cô nương đi đường xa đúng là không dễ.”

Lâu Khánh Vân khép lại quyển ký lục, đôi mày vẫn nhíu lại hỏi: “Còn đứa giả mạo kia đâu? Vẫn ở trong phủ?”

Tiết Thần đưa cho Lâu Khánh Vân một chén trà, gật đầu: “Ừ, vẫn ở đây. Bởi vì chuyện này liên quan đến Nhị đường đệ nên ta không dám quyết định, nghĩ chờ chàng trở về rồi định đoạt.”

Lúc Lâu Khánh Vân nghe được Tiết Thần nhắc tới Nhị đường đệ mày nhíu sâu hơn. Từ trước Lâu Khánh Vân chỉ biết Lâu Ngọc Tô là kẻ để tâm tính toán lợi ích quá nặng, nhưng không nghĩ tới hắn cũng dám đem tâm tư động tới nơi này. Lâu Khánh Vân đứng dậy muốn đi ra ngoài lại bị Tiết Thần kêu lại: “Chàng hãy kiềm chế một chút, hiện tại hắn tốt xấu gì cũng là Thám Hoa do Hoàng Thượng khâm điểm, chàng đừng "giơ đuốc cầm gậy" đi tìm hắn. Ta không phải muốn cáo trạng với chàng, chuyện này ta có thể ngầm xử lý, chỉ là nghĩ chờ chàng trở về hỏi một chút chuyện này nên xử lý ở chừng mực nào, miễn cho làm quá đáng thì lại gây ra chuyện ầm ĩ, truyền ra ngoài cũng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Lâu gia.”

Lâu Khánh Vân quay đầu lại trầm ngâm một lát mới buông một câu: “Chuyện này ta sẽ ra mặt, yên tâm, ta có chừng mực.”

Nói xong liền vác bộ mặt âm trầm rời khỏi Thương Lan uyển.

Trong lòng Tiết Thần ít nhiều gì cũng có chút lo lắng. Lúc trước nàng chỉ có một mình, làm bất kỳ chuyện gì chỉ cần tự mình đắn đo đúng mực là được, nặng hay nhẹ đều có thể một mình gánh chịu hậu quả. Tuy nhiên hiện tại nàng đã có gia đình, xem như luôn phải đứng nơi "đầu sóng ngọn gió", đối ngoại có thể cường thế nhưng đối nội phải hơi thu liễm một chút. Có một số việc cũng nên ngầm xử lý làm đối phương có khổ cũng kêu không ra, nhưng chắc hẳn không thể lôi lên đài gây náo loạn khiến cho đại gia đình Lâu gia bị bôi đen. Mà lén xử lý đến chừng mực nào thì Tiết Thần cũng muốn bàn qua với Lâu Khánh Vân mới được, không phải bởi vì thân phận Thám Hoa lang của Lâu Ngọc Tô, mà bởi vì hắn là đường đệ của Lâu Khánh Vân. Nếu không có tầng quan hệ này thì cho dù thân phận của hắn có cao bao nhiêu thì Tiết Thần đều không nương tay.

Chỉ là nhìn bộ dáng Lâu Khánh Vân lúc nãy xem ra không tính ngầm giải quyết với Lâu Ngọc Tô. Tiết Thần suy nghĩ có nên đến chỗ Lão thái quân thủ trước ở đó hay không, miễn cho đến lúc Lâu Khánh Vân thật nháo ra chuyện gì thì nàng có thể xin trưởng bối áp xuống ngay. Loại chuyện này chỉ có thể tìm Lão thái quân, tính tình Công chúa quá mềm yếu không thể đảm đương nổi, nếu Công chúa biết Lâu Khánh Vân đi tìm Lâu Ngọc Tô gây chuyện thì chắc chắn chỉ biết rơi lệ khóc thút thít. Chỉ có Lão thái quân là có thể ở thời khắc mấu chốt đem sự tình áp xuống được.

Nghĩ như vậy, nàng liền hoả tốc thay xiêm y đi về hướng Tùng Hạc viện của Lão thái quân.

Lâu Khánh Vân sai người trói Lục Đào giả mạo Thường Hình, bịt mắt nàng ta lại rồi cứ vậy mà "giơ đuốc cầm gậy" đưa tới sân viện của Lâu Ngọc Tô ở Tam phòng.

Lâu Ngọc Tô đang ngồi trong thư phòng đọc sách, nghe hạ nhân tới báo vội vàng đi ra, nhìn thấy Lâu Khánh Vân đang khoanh tay đứng tựa vào thân cây kim quế trong sân viện, thân hình cao lớn vững chãi, dáng vóc đẹp như tùng, toàn thân tỏa ra quý khí làm Lâu Ngọc Tô tự thấy nhỏ mọn. Ánh mắt dừng lại trên người nữ tử bị trói phía sau, Lâu Ngọc Tô trong lòng cả kinh, trên mặt tận lực cố làm ra vẻ bất động thanh sắc, bước chân có chút do dự đi đến trước mặt Lâu Khánh Vân mỉm cười hành lễ: “Đại ca sao lại tới đây?”

Mặt ngoài nhìn không ra sự khẩn trương nhưng thật ra phía sau lưng Lâu Ngọc Tô đã sớm bị mồ hôi làm ướt một mảnh. Trời biết hắn sợ Lâu Khánh Vân đến cỡ nào, đây là thói quen từ nhỏ đến lớn bị áp bách mà dưỡng thành. Lúc hắn không chạm mặt Lâu Khánh Vân thì còn đỡ một xíu, đáy lòng cũng có chút ý chí chiến đấu, chỉ là một khi thật sự đối mặt với Lâu Khánh Vân thì vẫn chưa bao giờ được giữ tay trên, lực uy hϊếp của Lâu Khánh Vân đối với hắn thật sự quá lớn. Thấy Lâu Khánh Vân không nói lời nào cứ dùng đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào mình, Lâu Ngọc Tô chỉ cảm thấy da đầu tê dại, thật sự chịu không nổi loại áp lực trầm mặc này, liế.m môi một cái định tiếp tục mở miệng, lại không ngờ Lâu Khánh Vân đột nhiên lên tiếng: “Mấy ngày không gặp, hiền đệ mạnh khỏe?”

Khóe miệng mang theo nụ cười, lời nói cũng khách khí... nhưng sao Lâu Ngọc Tô lại cảm thấy càng ngày càng lạnh? Căng da đầu trả lời: “Tốt, tốt, vẫn tốt.”

Lâu Khánh Vân đột nhiên duỗi tay ra, Lâu Ngọc Tô sợ tới mức ôm lấy đầu, ai ngờ Lâu Khánh Vân không phải muốn đánh hắn. Lâu Ngọc Tô xấu hổ buông tay xuống, Lâu Khánh Vân mỉm cười, quàng tay qua vai Lâu Ngọc Tô nói: “Ta thật vất vả đến chờ một hồi, cũng không mời ta vào ngồi chơi, còn đợi ta tự mình đi vào à.”

Lâu Ngọc Tô bị Lâu Khánh Vân bá vai kéo đến cửa thư phòng, Lâu Ngọc Tô không dám đi vào, bước chân chựng lại, sau lưng bị Lâu Khánh Vân đẩy một cái lảo đảo vấp phải bậc cửa chúi người về phía trước nhào lên án thư, đâm vào giá bút đặt ở góc bàn làm bút rơi lả tả. Hắn nghe tiếng cửa thư phòng đóng lại sau lưng, thậm chí không dám quay đầu lại nhìn xem.

Lâu Khánh Vân đi ngang qua hắn ngồi xuống ghế thái sư tựa vào cửa sổ, nhìn nhìn Lâu Ngọc Tô bị hắn làm cho sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, tùy ý chỉ chỉ ấm trà trên bàn. Lâu Ngọc Tô giật mình một cái, đi đến chỗ ấm trà cầm một cái chén sạch rót cho Lâu Khánh Vân một chén trà, đôi tay cung kính dâng lên, bởi vì tay hắn run rẩy mà mặt trà cũng gợn sóng.

Lâu Khánh Vân tiếp nhận chén trà uống một ngụm rồi đặt sang một bên, dùng cằm hất về phía sau Lâu Ngọc Tô hỏi: “Nhận ra nàng ta không?”

Lâu Ngọc Tô mồ hôi như mưa, quay đầu lại nhìn thoáng qua liền thấy gần cửa thư phòng bị đóng chặt có một nữ nhân bị trói đôi tay, hai mắt bị bịt lại. Lâu Ngọc Tô cố gắng tự trấn định, nuốt ngụm nước miếng rồi ấp úng: “Không, không, không quen biết.”

“Đầu bảng Lục Đào của Xuân Hạnh tiểu cư không phải rất thân với ngươi sao? Nhìn lại xem có nhận ra hay không?” Lâu Khánh Vân nói một cách "vân đạm phong khinh", nghe không ra vui giận càng khiến Lâu Ngọc Tô không dám ngẩng đầu, lau mồ hôi xong mới ngơ ngác lắp bắp:

“Nhận ra... cũng đã quá lâu nên đệ, đệ cũng không nhớ rõ. Đại ca đưa nàng tới chỗ đệ làm gì?”

Lâu Khánh Vân từ ghế thái sư đứng lên, tiến đến trước mặt hắn, đôi tay khoanh trước ngực ung dung hỏi: “Vậy ngươi đem nàng đưa đến trong viện của ta là có ý gì?”

Lâu Ngọc Tô bị Lâu Khánh Vân nhìn chằm chằm trong một khoảng cách gần như vậy, cảm thấy giống như đang đối diện với một con dã thú cực kỳ hung mãnh, chỉ cần hắn dám hơi động đậy một chút thì con mãnh thú này sẽ không chút do dự nhào tới cắn đứt yết hầu của hắn.

“Đại ca hiểu lầm, nàng, nàng... sao đệ có thể đưa nàng đến viện của Đại ca được... Nhất định là Đại tẩu hiểu lầm...”

Lâu Ngọc Tô lúc nãy đã nhận được tin tức, biết Lâu Khánh Vân vừa mới về đến nhà, những việc này nhất định không phải do hắn tự mình điều tra mà do Tiết Thần đã sớm đã điều tra xong chờ hắn trở về xử trí. Đến lúc này Lâu Ngọc Tô còn ôm một tia may mắn, rốt cuộc hắn dám xác định Tiết Thần lấy không ra chứng cứ thật sự có lợi, nếu nói chỉ dựa vào lời khai của Lục Đào thì hắn hoàn toàn có thể cắn ngược lại một cái nói Tiết Thần thu mua Lục Đào vu oan cho hắn. Hiện giờ hắn đã là Thám Hoa lang, ở Lâu gia đã có chút địa vị, cho dù có làm ầm ĩ đến trước mặt Quốc Công, Tiết Thần không có chứng cứ xác thật cũng rất khó lên án hắn, Lâu gia sẽ không vì một câu lên án vô căn cứ của Tiết Thần mà trừng trị một Thám Hoa lang mang đến vinh dự cho gia tộc.

Suy nghĩ như vậy nên tâm tình của Lâu Ngọc Tô mới hơi chút bình ổn. Hắn vốn dĩ chỉ muốn cho Tiết Thần thêm ngột ngạt, làm nàng ta trải qua mấy ngày hoảng hốt để dằn mặt nàng ta đừng xen vào việc người khác mai mối Tam Công chúa cho Lâu Triệu Vân, nhưng không ngờ sự tình sẽ bại lộ mau như vậy, còn bị Lâu Khánh Vân tìm tới giáp mặt hỏi tội.

Lâu Khánh Vân sờ sờ cái trán, cười như không cười nói với Lâu Ngọc Tô: “Ngươi muốn đưa nữ nhân cho ta là chuyện rất tốt, cứ trực tiếp nói với ta là được rồi, tội gì phải làm cho thêm phiền toái như vậy? Còn để cho tẩu tử ngươi biết...”

Lâu Ngọc Tô ngẩng đầu nhìn nhìn Lâu Khánh Vân, thấy hắn không giống như đang nói giỡn, nghĩ thầm chẳng lẽ Lâu Khánh Vân đối với chuyện này cũng không bài xích? Tuy nhiên Lâu Ngọc Tô cũng không dám thiếu cảnh giác, tròng mắt lại xoay chuyển, sau đó mới thử thăm dò cố gắng nặn ra một nụ cười. Đột nhiên một cái tát liền giáng thẳng vào mặt hắn, Lâu Ngọc Tô bụm mặt còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác da đầu của mình căng chặt, bị Lâu Khánh Vân trực tiếp túm lấy búi tóc lôi sền sệt tới nhuyễn tháp trong thư phòng, thanh âm ôn hòa nói: “Nếu ngươi có lòng tốt tặng nữ nhân cho ta, vậy ta đây cũng tặng cho ngươi một đứa. Ngàn vạn lần hãy cho ta mặt mũi đừng chê bai, nhất định phải "thượng" nàng ta ngay lập tức!”

Lâu Ngọc Tô cả người đều phát ngốc, hắn muốn giải thích nhưng vừa quay đầu lại liền đối diện với cặp mắt đen nhánh nồng đậm sát khí của Lâu Khánh Vân. Lục Đào cũng bị Lâu Khánh Vân lôi tới trước nhuyễn tháp đẩy té nhào trên mặt đất, hai mắt bị bịt lại nên nàng ta căn bản nhìn không thấy đã xảy ra chuyện gì, càng thêm bất an.

“Mau! Đừng không cho ta thể diện, khó khăn lắm mới tìm được người thích hợp tặng cho ngươi, cho dù có khó ăn thì tốt xấu gì cũng nên cắn vài miếng không phải sao?”

Lâu Khánh Vân dùng chân đá Lâu Ngọc Tô cũng đồng dạng té ngã trên mặt đất, thúc giục.

Lâu Ngọc Tô chỉ cảm thấy trong tai vang lên tiếng ong ong, sợ tới mức môi trắng bệch, loại cảm giác bị người tr.ần trụi vũ nhục quả thực có thể nghiền nát tự tôn của hắn thành bùn. Lâu Ngọc Tô cố gắng giẫy giụa phản kháng: “Đại ca, đừng như vậy! Đệ, đệ tốt xấu gì cũng là Hoàng Thượng khâm điểm...”

Không đợi hắn nói xong, ngực đã bị một chân đạp lên, chỉ nghe Lâu Khánh Vân dùng thanh âm gần như vang ra từ sứ giả của địa ngục ra lệnh: “Bảo ngươi làm thì ngươi liền làm ngay cho ta, sao còn nhiều lời vô nghĩa như vậy!”

Nói xong một tay xách hắn lên thẩy đến bên người Lục Đào. Lâu Ngọc Tô làm thế nào cũng không thể tưởng tượng được ở chính thư phòng của hắn mà Lâu Khánh Vân cũng dám to gan lớn mật như vậy. Lâu Khánh Vân đúng là đã liệu định hắn không dám cầu cứu, không dám đem sự tình làm cho lớn ra, cho nên mới khinh nhục hắn như vậy, làm tổn hại tự tôn của hắn. Bất quá, thực hiển nhiên Lâu Khánh Vân đã đoán đúng rồi, Lâu Ngọc Tô đích xác không dám làm lớn chuyện này để người khác biết.

Lâu Khánh Vân không biết khi nào đã cầm bảo kiếm Lâu Ngọc Tô treo ở trên tường thư phòng ngắm nghía, rút ra mũi kiếm chĩa vào lưng Lâu Ngọc Tô, giọng nói băng lãnh thâm trầm vang lên: “Ta hỏi lại lần cuối cùng, làm hay không làm?”

Lâu Ngọc Tô chỉ cảm thấy một đại nam nhân mà bị ép đến nỗi nước mắt rơi xuống, trong lòng thầm hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng rồi lại yếu đuối không dám thẳng mặt cùng Lâu Khánh Vân phản kháng. Hắn lôi Lục Đào thẩy trên nhuyễn tháp, sau đó bèn đè người lên động thân tiến vào...

(Thắc mắc ghê, không biết trong tình trạng sợ run như vậy mà sao... cứng nổi??? 🙀)

Chỉ trong một khắc ngắn ngủi mà Lâu Ngọc Tô cảm giác còn sống khổ hơn so với cả đời, cái loại bị hϊếp bức khuất nhục này giống như là dấu vết khắc thật sâu vào trong tim của hắn. Hắn hận Lâu Khánh Vân có thể dùng từ "không đội trời chung" để hình dung, hôm nay hắn cược thêm nỗi khuất nhục trên người chính mình, tương lai nhất định sẽ dâng trả đủ số!

Lâu Khánh Vân ngồi trên ghế thái sư bên ngoài bình phong uống trà đọc sách, tâm bình khí hòa thật giống như căn bản không biết bên trong đang phát sinh chuyện gì. Chờ đến khi Lâu Ngọc Tô xong việc xách quần đi ra, Lâu Khánh Vân cũng vừa uống xong một bình trà, ló đầu ra khỏi quyển sách liếc mắt ngắm Lâu Ngọc Tô từ trên xuống dưới một cái, sau đó mới buông sách bĩu môi nhận xét: “Xong rồi? Chậc chậc, quá nhanh!”

Lâu Ngọc Tô xoay người sang chỗ khác đối diện với vách tường, rốt cuộc chịu không nổi ngồi xổm xuống khóc òa lên. Lâu Khánh Vân đi đến sau lưng đá hắn một cú: “Ngươi biết trong chuyện này ta tức giận nhất là gì sao? Không phải vì ngươi tìm nữ nhân cho ta, mà là...” Lâu Khánh Vân chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay đặt sau gáy của Lâu Ngọc Tô. Lâu Ngọc Tô cả người đều cứng lại, sau gáy bị hắn bắt lấy có cảm giác giống như bị rắn độc cắn, làm hắn không chút nào dám động đậy.

Thanh âm đặc thù của Lâu Khánh Vân vang lên bên tai hắn: “... mà là ngươi không nên muốn đi tính kế nữ nhân của ta.”

Trong tay dùng một chút lực, xoay cổ Lâu Ngọc Tô làm toàn bộ khuôn mặt của hắn hướng về phía mình. Lâu Khánh Vân đối mặt với Lâu Ngọc Tô, từng câu từng chữ nói: “Về sau có việc gì thì hướng về phía ta mà tới! Nói không chừng ta còn có thể bội phục can đảm của ngươi. Nếu ngươi còn dám động đến cân não của Tiết Thần, lần sau... có thể sẽ không được "thoải mái" như vậy!”

Lâu Ngọc Tô thậm chí đã quên mất lời nói phải thốt ra như thế nào, liền cứ vậy nhìn Lâu Khánh Vân bình tĩnh đứng lên, đi đến cạnh cửa, phủi phủi ống tay áo căn bản không dơ chút nào, mở cửa vừa định bước ra thì lại quay đầu nói với hắn: “À đúng rồi, ngươi cảm thấy ngươi thi đậu Thám Hoa rất lợi hại có phải hay không? Nếu không nhờ ta hướng Hoàng Thượng góp lời, ngươi cảm thấy cơ hội này dựa vào cái gì sẽ dừng lại trên người của ngươi? Nhớ kỹ cho ta, ta có thể đưa ngươi đi lên thì cũng có thể đạp ngươi xuống đất, sau này muốn làm việc gì trước tiên phải động đậy đầu óc cái đã.”

Nói xong một câu như vậy liền không hề để ý tới vẻ kinh hãi của Lâu Ngọc Tô, Lâu Khánh Vân bước qua ngạch cửa thư phòng. Lâu Ngọc Tô nhìn theo đến khi không thấy bóng dáng của hắn nữa mới đột nhiên thở hắt ra một hơi, dựa vào cánh cửa đứng lên, nhưng tay vừa buông lỏng thì quần còn chưa buộc dây bèn cứ thế tụt xuống. Hắn cuống quít kéo quần lên, lại nghĩ tới cảm giác bị khuất nhục không còn tự tôn lúc nãy, cắn răng đi về hướng nội gian.