Vừa nói xong lời này thì Đào thị liền mang theo một đoàn người miệng hô đánh hô gϊếŧ từ ngoài tiến thẳng vào, đi đến cửa thuỳ hoa muốn trực tiếp xông vô Kình Thương viện nhưng bị hộ vệ nghe tin chạy tới ngăn cản. Thanh âm của Đào thị liền từ ngoài cửa thuỳ hoa vọng vào: “Ái dồ dồ thiên địa ơi! Đây quả thực là khinh người quá đáng, cầu Công chúa làm chủ cho ta! Bằng không ta cũng thật sống không nổi.”
Đào thị kêu khóc như xướng khúc, phối hợp với giọng the thé như tiếng thanh la của ả thật đúng là vang vọng thẳng đến tận trời, làm các phu nhân trong Kình Thương viện nghe được đều nhíu mày. Hoàng thị nhận ra giọng Đào thị, đi đến bên người Trấn Quốc Công phu nhân cáo trạng: “Phu nhân ngài cũng nghe thấy, chính là phụ nhân đanh đá này! Ả ta ở Quốc Công phủ còn bừa bãi như vậy huống chi ở trước mặt ta, cầm thư của Công chúa coi như Thánh chỉ, thiếu điều bắt ta quỳ xuống thỉnh an cho ả.” Chu thị cũng là vẻ mặt oán giận nhìn sang phía Công chúa, lắc đầu thở dài.
Hoàng thị thấy thế lại đi đến trước mặt Công chúa nghiêng người dè bỉu: “Không phải ta nói, Đào thị này cũng không quá quy củ, coi nơi này là chỗ nào? Mang danh là Quốc Công phủ mà ngay cả người gác cổng cũng không ngăn nổi ả ta. Món gia sản này mà Công chúa phải nhận cũng thật sự quá uất ức.”
Công chúa bị Hoàng thị châm chọc á khẩu không trả lời được, Tiết Thần từ phía sau Công chúa đi ra đỡ bà ngồi lên ghế trên, sau đó mới quay sang hô quản gia: “Đi đem Sài phu nhân mời vào, nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ thật sự bị "thiên đại oan khuất" gì hay sao?”
Quản gia nhận lệnh đi ra, Hoàng thị thấy Tiết Thần cũng dám đứng ra nói chuyện, lại nghe ngôn ngữ của nàng có vẻ khờ dại, cho rằng nàng cũng cùng một tính tình giống như Công chúa, không khỏi khinh miệt hừ một tiếng: “Thật cũng không thể nhìn ra, trưởng tôn tức của Vệ Quốc Công phủ cũng là người "trách trời thương dân", thật sự là phước lớn của Quốc Công phủ.”
Tiết Thần xoay người lại, gương mặt mang theo ý cười nồng hậu, nhẹ nhàng trả lời Hoàng thị: “Khang phu nhân nói sai rồi, "trách trời thương dân" không có gì đặc biệt, "ỷ thế hϊếp người" mới là chuyện lớn.”
Không đợi Hoàng thị phản ứng lại, Tiết Thần đã đem ánh mắt hướng về phía sân, nhìn thấy đoàn người tiến vào liền không tự chủ được cong cong khóe môi, lấy khăn che miệng giống như đang thì thầm với Công chúa nhưng thanh âm lại đủ để mọi người trong phòng đều nghe thấy: “Ồ, mẫu thân nhìn kìa, Sài phu nhân tiến vào thì thôi, tại sao phía sau còn áp giải hai kẻ bất nam bất nữ thế kia?”
Mọi người nghe Tiết Thần nói vậy liền hướng về phía sân viện nhìn lại, quả nhiên phía sau Đào thị là hai nam tử ẻo lả bị hai tráng hán giữ chặt cánh tay kéo vào, mà phía sau cùng còn dẫn theo một kẻ bị trói gô, nhìn bộ dáng rất tuấn tú, Hoàng thị liền ngồi không nổi, bước qua ngạch cửa thét to: “Thần ca nhi! Ngươi!”
Hoàng thị muốn nhào qua cứu nhi tử, lại bị hán tử cao lớn thô kệch phía sau Đào thị chặn lại. Đào thị xông tới, túm lấy búi tóc Hoàng thị giựt một cái, Hoàng thị liền té lăn quay trên mặt đất, luống cuống tay chân bò dậy.
Đào thị bắt người tới bên ngoài phòng khách, khăn vung lên bèn cứ thế mà gào khan: “Công chúa! Ngài cần phải làm chủ cho ta! Họ Khang này là kẻ không ra gì, hắn, hắn căn bản chính là một Thỏ nhi gia! Hắn thích nam nhân! Ai da, vậy mà ta còn tìm đường chết muốn đem khuê nữ gả cho hắn, cái đồ chó chết như hắn, thật làm tôn tử cũng không xứng! May mà ngày hôm qua ở trên đường gặp hắn, bằng không thật đúng là chẳng hay biết gì, nếu thật để Thanh Thanh hoặc Liễu Liễu gả qua, vậy chính là làm hỏng cả đời của hai cô nương rồi!”
Khang Nghĩa Thần mặt đầy thương tích, lúc nãy bị ăn không ít nắm đấm nên dọc đường đi hơi chút ngoan ngoãn, nhưng hiện tại nghe thấy Đào thị chửi rủa hắn như vậy rốt cuộc nhịn không được, cho dù bị đánh cũng không muốn để hai con cóc ghẻ nhà ả ta chiếm tiện nghi của hắn, cả giận rống lên: “Đánh rắm! Hai đứa một heo một khỉ của nhà ngươi, ai CMN coi trọng bọn chúng thì mới đáng là tôn tử!”
Đào thị vừa nghe Khang Nghĩa Thần dám thẳng mặt nói khuê nữ ả ta không tốt, từ trên mặt đất bò dậy liền vọt tới trước mặt vả vào miệng hắn mấy cái. Khang Nghĩa Thần bị trói nên đánh trả không được, đành phải bị ả ta đánh cho bại lui, trong viện nhiều người như vậy nhưng không ai ra tay ngăn cản. Hoàng thị búi tóc vẫn còn đang xổ tung bèn phải nhào qua cứu nhi tử, lôi kéo Đào thị không cho ả ta động thủ: “Ngươi dừng tay cho ta, ngươi là cái giống ti tiện gì mà lại dám đánh nhi tử của ta! Ta liều mạng với ngươi!”
Hiện trường loạn thành một đoàn, Hoàng thị xuất thân tiểu thư khuê các phụ nhân thâm trạch, năng lực động thủ không quá cường ngạch, bị Đào thị vung tay vài cái liền ngã ngồi trên mặt đất. Khang Nghĩa Thần thấy mẫu thân bị đánh, liền dùng thân mình nhào tới đâm Đào thị, Đào thị bị đẩy ngã bổ ngửa trên mặt đất, Hoàng thị bèn thuận thế đánh tới.
Công chúa ở hành lang nhìn bọn họ đánh nhau luống cuống không biết phải làm sao, muốn ra ngăn cản lại bị Tiết Thần kéo lại: “Mẫu thân, giữa Khang phu nhân và Sài phu nhân dường như có ân oán, mẫu thân lại không biết chuyện gì, sao có thể nhúng tay vào chứ?”
Công chúa do dự một lát, sau đó mới nói: “Không không, không được, cũng không thể nhìn bọn họ đánh nhau thành một chùm như vậy! Còn thất thần làm gì, mau đem bọn họ tách ra, có chuyện gì thì từ từ mà nói.”
Hộ vệ Quốc Công phủ liền ra tay tách mấy người đang xoắn vào nhau như bánh quai chèo, lôi ba người chật vật không thể chịu nổi đưa tới trước mặt Công chúa. Vưu thị muốn tiến lên giúp Hoàng thị sửa sang lại xiêm y lại bị Chu thị giữ chặt, lắc đầu ra hiệu cho Vưu thị. Chu thị sống đến chừng tuổi này thì một ít nhãn lực vẫn phải có, từ khi Đào thị bắt đầu vào cửa là bà ta liền biết, hôm nay thật sự không nên đi theo Tuyên Ninh Hầu phu nhân cùng tới Vệ Quốc Công phủ nháo chuyện. Lúc này thấy Hoàng thị gặp nạn, trước khi sự tình không biết rõ ràng thì bà ta không tính nhúng tay vào.
“Nói một chút đi, sao lại thế này?” Tiết Thần thong dong sai người đem một cái ghế đến cho Công chúa, thỉnh nàng ngồi xuống rồi sau đó mới tiến lên hỏi Đào thị.
“Công chúa, lúc nãy ta đã nói, Khang Nhị công tử này chính là Thỏ nhi gia! Hắn...”
Đào thị nói còn chưa nói xong, Hoàng thị liền cắt lời: “Cái gì mà Thỏ nhi gia! Miệng của ngươi rửa sạch một chút cho ta!”
Hoàng thị ngáng chân nhưng Đào thị không muốn để ý tới bà ta, chỉ chỉ hai nam tử ẻo lả đang bị áp giải vào không dám nói lời nào: “Đây không phải là Thỏ nhi gia à! Ai da, ngươi không nhìn thấy hôm nay lúc ta dẫn người xông vào thì trên giường là quang cảnh gì! Ba đại nam nhân hở mông đang dính sát bên nhau chơi đùa đấy, không phải là Thỏ nhi gia thì là cái gì? Đừng nói cho ta bọn họ đang chơi đùa với gia gia nha. Thật sự ta cũng ngượng ngùng không muốn nói ra, tại ngươi ép ta thôi! Còn chuyện khó nghe hơn ta còn chưa nói hết!”
Hoàng thị đâu bao giờ bị người giáp mặt vô lễ như vậy, lại trước sau không dám thừa nhận nhi tử có vấn đề về phương diện đức hạnh, mạnh miệng nói: “Nghe ngươi phát ngôn tầm xàm! Ta, ta không thèm nói với ngươi!”
Đào thị còn muốn tiếp tục mắng chửi thì nghe giọng nói của Tiết Thần truyền tới: “Sài phu nhân không phải đang nói tới hai người kia sao? Nếu là như thế, chỉ cần thẩm vấn bọn họ một chút không phải là được rồi, để xem bọn họ là nói như thế nào? Nếu Sài phu nhân vu cáo thì cũng có thể lấy lại trong sạch cho Khang Nhị công tử không phải sao?”
Tôn Võ nhận được ánh mắt ra hiệu của Tiết Thần, liền đi đến trước mặt hai nam tử âm nhu đang sợ tới mức run bần bật. Tôn Võ còn chưa nói gì thì hai người đã hoảng tới mức tê liệt nằm bò trên mặt đất, không ngừng dập đầu, liên thanh khai ra quan hệ của bọn họ và Khang Nhị công tử: “Cầu các phu nhân tha cho huynh đệ chúng ta một con đường sống. Chúng ta vốn chỉ là hài tử của gia đình nghèo khổ, bởi vì sinh kế đành phải ủy thân vào thanh lâu kinh doanh da thịt. Khang Nhị công tử là người tốt, công tử nói thích nam tử, liền chuộc huynh đệ chúng ta từ thanh lâu ra, dưỡng ở trạch viện bên ngoài để cung phụng công tử, chuyện hoan da^ʍ là chúng ta cũng bị buộc bất đắc dĩ. Khang Nhị công tử thích nam nhân tô son điểm phấn, bảo chúng ta cả ngày đều trang điểm như vậy. Vốn dĩ chúng ta vẫn luôn ở tại ngõ nhỏ, nhưng mấy ngày hôm trước đột nhiên phải đổi chỗ. Khang Nhị công tử nói mẫu thân của công tử phải làm mai cho công tử một tiểu thư danh môn vọng tộc, sợ bị gia đình của tiểu thư kia tra ra thân phận của chúng ta nên đem chúng ta đưa tới ngôi nhà ở tận cùng phố Trường An. Chúng ta thề từ trước đến nay đều rất quy củ, giữ khuôn phép, không bao giờ hại người. Cầu các phu nhân thả huynh đệ chúng ta, bảo đảm về sau chúng ta không bao giờ làm loại chuyện đoạn tử tuyệt tôn như vậy nữa.”
Hai tên nam kỹ khai ra thật rõ ràng, Hoàng thị tức đến nỗi thiếu chút nữa ngất đi, Khang Nhị công tử nếu không phải bị người giữ lại, lúc này phỏng chừng cũng đã sớm nhào lên cắn đứt yết hầu hai tên nam kỹ kia, trong miệng mắng lớn: “Giỏi cho các ngươi cái đồ đĩ thỏa! Lão tử ngày thường đối đãi các ngươi không tệ, ăn ngon uống tốt đều cung cấp, đến lúc này các ngươi không nghĩ giúp ta, thế nhưng còn dám cắn ngược lại một ngụm! Các ngươi chờ đó cho ta, xem ta trở về thu thập các ngươi thế nào!”
Hai tên nam kỹ càng thêm sợ hãi, rúc vào bên nhau cúi đầu khóc thút thít.
Tất cả mọi người ở đây đều bị một màn này làm cho sợ ngây người. Chu thị và Vưu thị cúi gầm đầu xuống không dám nói bất luận một câu gì. Công chúa cũng không ngờ tình thế lại phát triển thành như vậy. Tiết Thần chậm rãi đi xuống bậc thang, dưới ánh mặt trời sự mỹ mạo của nàng tỏa ra chói mắt, đi đến trước mặt Hoàng thị kết luận: “Nói như vậy, Khang phu nhân đã sớm biết lệnh lang có tật xấu này, vậy mà mấy ngày trước còn... Thực sự hết nói nổi!”
Biết nhi tử thích nam nhân, còn kêu người tới làm mai, chuyện này thật không còn lời gì để nói. Chu thị quả thực hối hận muốn đâm tường, tại sao bà liền nghe lời ngon ngọt của Hoàng thị cùng tới nơi này để bị mất mặt xấu hổ như vậy?
Công chúa dường như cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, từ ghế thái sư đứng lên, chỉ vào vào mặt Hoàng thị thật lâu vẫn không nói ra lời, bất quá trong mắt hiếm khi xuất hiện sự phẫn nộ cũng đủ để Hoàng thị kinh hách đến phát run. Hoàng thị còn muốn giảo biện, lắc đầu nguầy nguậy chối: “Không không không, ta, ta không biết chuyện này! Ta, ta cũng là hôm nay mới biết được. Đều là tên nghịch tử kia làm sai, tuyệt đối không phải ý định của ta...”
Câu nói kế tiếp làm thế nào Hoàng thị cũng không dám tiếp tục nói ra, nhi tử hiện giờ khẳng định đã bị huỷ hoại, nếu lúc này Hoàng thị lại đưa ra chuyện đến cầu hôn Nhị cô nương, khiến cho người khác biết Tuyên Ninh Hầu phủ muốn lừa hôn Vệ Quốc Công phủ, vậy thì tội danh có thể nói là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Tiết Thần vẫn bình tĩnh chỉ ra điểm sơ hở trong lời của Hoàng thị: “Ngươi không biết à, vậy sao mấy ngày hôm trước ngươi cho người của nhi tử đổi chỗ ở? Nếu không phải ngươi bày mưu đặt kế thì chính là nhi tử của ngươi có ý định lừa gạt, tội danh này hắn đảm đương nổi sao?”
Hoàng thị vô cùng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiết Thần đang cười như không cười, chỉ cảm thấy da đầu đều tê dại, rốt cuộc ý thức được có lẽ mình đã chọc vào người không nên dây vào.
Lừa hôn nữ nhi của Hoàng tộc, nhi tử có mấy cái đầu cũng không đủ bồi, Hoàng thị thất hồn lạc phách quỳ xuống nhận tội: “Không liên quan đến hắn, là ta, là ta đề nghị. Ta sai rồi, cầu Công chúa thứ tội!”
Công chúa nhìn Hoàng thị quỳ dưới đất không dậy nổi, nhất thời cũng giận sôi máu, đang nghĩ nếu không phải chuyện này bị vạch trần ra, nếu không phải Đào tỷ tỷ đột nhiên muốn tới đoạt người, nếu bà vẫn nghĩ sai thì thật sự đem Hàn tỷ nhi gả cho Khang gia, vậy sau này cuộc sống của Hàn tỷ nhi làm thế nào để trải qua.
Nghĩ đến chuyện này, Công chúa dù có mềm lòng thế nào đi nữa cũng sẽ không lập tức tha thứ cho Hoàng thị, cứ để bà ta quỳ như vậy không cho bà ta đứng lên.
Đào thị ở bên cạnh nhìn hết thảy diễn biến của sự việc, dường như cũng nhận ra trong bất tri bất giác ả ta đã chọc ra một chuyện lớn đến độ nào. Vốn dĩ ả ta chỉ muốn cáo trạng một chút để báo thù chuyện bị Khang Nhị công tử sai người ẩu đả bên đường, cũng thật không ngờ cuối cùng sự tình lại biến thành như vậy.
Chu thị xem diễn tới màn này cũng biết chính mình không thể lưu lại, đi đến trước mặt Công chúa cung kính hành lễ: “Công chúa điện hạ, là lão thân không biết nhìn người, đem đến phiền toái cho Công chúa. Lão thân trở về liền tự kiểm điểm bản thân, xin cáo từ.”
Chu thị là Trấn Quốc Công phu nhân, xuất thân tuy không bằng Công chúa nhưng cũng là Quận chúa, Chu thị lại lớn tuổi, thân mang nhất phẩm cáo mệnh, ngày thường thấy Công chúa cũng không nhất thiết phải hành lễ, lúc này lại cung kính hành lễ với Công chúa đủ để biểu đạt sự hối lỗi của bà ta lúc này.
Công chúa gật đầu đáp lễ, sau đó Chu thị liền mang theo Vưu thị, cũng không quay đầu lại rời đi địa phương đã làm bà ta mất mặt đến cực điểm.
Nhìn thoáng qua tức phụ nhà mình, thấy vẻ mặt của nàng điềm tĩnh, Công chúa vẫy tay kêu Tiết Thần lại hỏi ý kiến: “Thần tỷ nhi, con xem chuyện này nên xử lý như thế nào cho tốt?”
Tiết Thần quay đầu liếc mắt nhìn Hoàng thị mặt xám như tro tàn, bĩu môi nói: “Thế tử không phải là Đại Lý Tự Khanh hay sao? Tội của Khang phu nhân liên quan tới Hoàng gia, vừa vặn có thể chuyển giao cho Đại Lý Tự thẩm tra xử lí, hết thảy đều dựa theo luật lệ quốc pháp mà giải quyết là được, chúng ta không cần nhọc lòng.”
Hoàng thị còn muốn nói thêm gì, Tiết Thần đảo ánh mắt sắc bén lưới qua khiến Hoàng thị lập tức sợ tới mức ngậm miệng lại ngay, nhận mệnh bị hai hộ vệ của Lâu gia áp ra cửa, Khang Nhị công tử cùng hai sủng nam của hắn cũng bị giải ra ngoài.