Vãn Ngân Hà

Chương 6: Lại nhìn lén

Người không nhìn thấy bình tĩnh nói: "Cũng không phải là chịu hình, ngươi có thể làm bất cứ cái gì ngươi muốn.

Tạ Tinh Diêu nghiêng mặt lắc đầu, l*иg ngực phập phồng, trên chiếc cổ mảnh khảnh có vết mồ hôi chảy xuống, nàng không tự chủ được căng thẳng, nắm lấy cánh tay hắn, cắn răng kêu một tiếng ‘Tần Xước’, nhỏ giọng mềm mại gọi, che giấu sự thích thú.

Suối nước ấm áp trong hoa huyệt chảy ra, bắn xối xả khắp người hắn, nàng hé môi thở hổn hển, nhưng sự tấn công dưới thân không hề dừng lại, ngược lại càng phát ra từng tiếng da^ʍ mỹ, khiến nàng ngại ngùng không thôi…. Nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Tần Xước, du͙© vọиɠ của nàng cũng bình tĩnh lại một chút.

Một lần cuối cùng, tiếp tục chịu đựng một chút. Nàng nghĩ như vậy, lại đột nhiên muốn nhìn thấy hắn.

Nàng mở mắt ra, tay hơi di chuyển, xuyên thấu qua ống tay áo sa mỏng mơ hồ thấy được thân hình khẽ nhúc nhích.

Nàng còn muốn nhìn cẩn thận hơn, người ở trên hình như phát hiện động tĩnh của nàng, nàng lại vội vàng nhắm mắt lại.

"Lại nhìn lén, ngày mai không thả ngươi đi nữa." Hô hấp dồn dập của Tần Xước đột ngột sát vào tai nàng, giọng nói nhẹ nhàng, khiến tai nàng trở nên ửng đỏ.

Thật ra nàng cũng không sợ, thứ nhất hiện nay nàng đã khôi phục bốn năm thành công lực, chạy trốn không phải vấn đề, nghĩ lại ban đầu mình đã đồng ý, không thể nuốt lời được.

Thứ hai là, nàng luôn cảm thấy, Tần Xước ước gì nàng đi.

Cuối cùng hô hấp của Tần Xước cũng đến đỉnh điểm, thứ đó xuyên qua nàng, giọng mũi nàng rầm rì, mày nhíu chặt, căng thẳng toàn thân khiến nàng không kìm được rêи ɾỉ. Hoa huyệt co rút, nàng khó chịu xoa bụng nhỏ, hô hấp ái muội lại dồn dập, cả hai người đều như vậy.

Hắn rút ra, lại qua một lúc hô hấp mới bình thường trở lại.

Nước ấm vừa rồi cũng đã lạnh, Tần Xước lau qua phần dưới sưng tấy của nàng, kéo váy nàng xuống.

"Đứng lên đi."

Tạ Tinh Diêu thả tay xuống, hai mắt chứa đầy nước, chóp mũi ửng đỏ, nàng buông xuống mi.

"Đây là Ôn tỷ tỷ cho ngươi, nói là dùng để điều trị thân mình, nàng đi ra ngoài chữa bệnh từ thiện mấy ngày nữa mới trở về." Tần Xước lấy ra một phong thư đưa cho nàng.

"Ừm, được." Nàng nhận lấy, cử động đôi chân đang run rẩy. Ôn Lương Thu là đại phu trong Lược Ảnh Môn, từ khi nàng tới nơi này, độc trong cơ thể cũng là do Ôn Lương Thu điều trị.

Tần Xước đẩy nàng ra, đầu tóc có chút loạn, cười vuốt ve gò má nàng, ở bên tai nàng nói: "Chuyện ở chỗ này, coi như chưa từng xảy ra, vì tốt cho ngươi."