Lớn Cũng Rất Dễ Thương

Chương 15

Editor: L’espoir

*

“Shh…”

Đôi môi mỏng của Cố Kiêu Bạc căng rất chặt, nhưng vẫn tràn ra một tiếng rêи ɾỉ như kêu rên, trầm thấp khàn khàn giàu từ tính, cực kỳ gợi cảm, quả thực là dụ dỗ người khác phạm tội.

Eo bụng anh căng thẳng, sớm đã không thể lười biếng dựa vào lưng ghế phía sau, anh ngồi thẳng người dậy, đôi mắt đỏ thẫm nhìn người phụ nữ ở giữa háng mình, hận không thể đè đầu cô lại để cho cô ăn sâu hơn.

Dưới ánh mắt sâu thẳm lửa nóng của anh, Ôn Nhu thử đâm dươиɠ ѵậŧ vào sâu trong cổ họng mình, nhưng cũng không có kéo dài quá lâu, sau đó lập tức nhả ra muốn liếʍ láp thân gậy đang bị cô ghẻ lạnh, nhưng không đợi cô nhả đầu khấc ra khỏi miệng, cây sợi dươиɠ ѵậŧ đó đã run rẩy bắn ra trong miệng cô.

Thời gian không dài, nhưng xét đến việc đây có lẽ là lần đầu tiên một người đàn ông có lòng tự trọng thấp được nếm trải hương vị của tìиɧ ɖu͙©, có thể cũng chưa từng ‘sóc lọ’, Ôn Nhu cũng không chấp nhặt với anh.

Đợi sau khi đầu khấc trong miệng nhảy lên phóng thích xong một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng, lúc này Ôn Nhu mới chậm rãi nhả đầu khấc ra khỏi miệng.

Hai tay cô nâng thân gậy, giống như đang nâng một cây bánh mì dài thơm ngon, đi trước Cố Kiêu ngước mặt lên, há miệng lộ ra cái lưỡi nhỏ nhắn hồng non mê hoặc người khác.

Trên đầu lưỡi cô đọng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đậm, dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đó quá nhiều, đây là tϊиɧ ɖϊ©h͙ do xử nam lần đầu tiên bắn ra, tích góp được quá nhiều lượng, Ôn Nhu không ngậm được hết trong miệng, đôi môi đỏ chỉ mới mở ra một lát, chất dịch trắng đυ.c đã chậm rãi chảy ra từ khóe môi, đôi môi đỏ mọng tương phản với màu trắng đυ.c của tϊиɧ ɖϊ©h͙, tạo thành bức tranh cực đẹp.

Ôn Nhu vội vàng ngậm miệng lại, nuốt đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc trong miệng xuống, rồi sau đó lại mở miệng ra một lần nữa, vươn đầu lưỡi đỏ xinh liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính vào trên dươиɠ ѵậŧ.

Liếʍ một lần, cô sẽ nhìn về phía Cố Kiêu, trong tay nắm lấy cây dươиɠ ѵậŧ kia đối diện với tầm mắt của anh, giọng nói khàn khàn, vô cùng qật cường hỏi:

“Nếu em muốn đùa giỡn với anh, em sẽ làm tới mức này hay sao?”

Cố Kiêu nhắm mắt lại, ngả người ra sau dựa vào thành ghế tựa, giơ tay xoa xoa giữa hai mày.

“Ôn Nhu.”

Giọng nói của anh lộ ra chút mệt mỏi: “Rốt cuộc thì cô muốn làm gì đây.”

Cho dù người phụ nữ ăn cây dươиɠ ѵậŧ bự không được người ta yêu thích kia mà không chút ghét bỏ, còn nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà người ta bắn ra, Cố Kiêu cũng không dám tin lời cô nói.

***

L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!!