Đồng Thoại Sắc Tình

Chương 228: Kẻ sát nhân

Con dao bạc lủng lẳng chĩa vào cằm cô rồi vung sang trái phải hai lần.

Phổ Nghiêu - người đang bị trói trước mặt, sợ hãi đến nỗi bật khóc, miếng vải quấn quanh miệng cô bị siết chặt sau đầu, cô lắc đầu cố hết sức cầu xin hắn ta.

Hắn ta mặc một chiếc áo hoodie màu đen, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, đôi mắt sắc bén còn đáng sợ hơn cả dao, đang thản nhiên mở miệng, như cho rằng lời mình nói chính là mệnh lệnh cuối cùng trước khi tử hình.

"Đừng hòng nghĩ thoát khỏi căn phòng này."

Phổ Nghiêu sụt sịt dữ dội, cất lên tiếng nức nở nghẹn ngào, kinh hoàng chớp chớp đôi mắt nai tròn xoe.

Ban đầu cô còn nghĩ rằng chắc chắn hắn ta sẽ gϊếŧ mình, thế nhưng giờ đây cô lại bị bắt cóc rồi trói đến một nơi hoang vắng đến chim cũng không thèm ị thế này.

"Có nghe thấy tôi nói gì không?"

Bị chiếc mũ che đi, ánh mắt hắn ta vẫn vô cùng tà ác, tròng mắt đen nhánh bị bóng tối dưới mái tóc che lại càng tối hơn, trong phòng chỉ có một bóng đèn ngả vàng, hắn ta quay lưng về phía nguồn sáng, hoàn toàn giấu mình trong bóng tối.

Phổ Nghiêu nghiêng đầu sợ hắn ta không nhìn thấy mình, liều mạng gật đầu.

Nhìn thấy sự đáng yêu của cô, Biện Nguyên Thục cười ngả ngớn, giơ con dao lên rồi thả nó xuống.

Cả người Phổ Nghiêu run rẩy, dây thừng trước ngực bị cắt đứt, cánh tay và ngực rốt cục cũng được thả lỏng, cô sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, không dám cởi miếng vải bẩn trong miệng ra. Nước mắt vẫn còn đầy trong hốc mắt, đôi mắt đỏ hoe và đờ đẫn nhìn hắn ta.

Thật giống một con thỏ nhỏ đang sợ hãi.

"Rất dễ thương."

Hắn ta đột nhiên thốt ra những lời khen bằng một tông giọng trầm khủng khϊếp, vuốt ve đỉnh mái tóc bồng bềnh của cô, âu yếm xoa mái tóc đen mềm mại trong lòng bàn tay, ánh lửa trong mắt khiến hắn ta trở nên sáng ngời.

Lúc này cô mới ý thức được, khoảng cách giữa hai bọn họ quá gần khiến tầm nhìn của cô trở nên mơ hồ, đôi mắt đẫm lệ bị bóng tối bao phủ, miếng vải trong miệng bị hắn ta lấy ra, dùng răng cắn lấy từ miệng cô rồi nhổ lên mặt đất bên cạnh.

Bàn tay đang giữ đầu cô không ngừng ấn về phía trước, trong khoảnh khắc hai người hôn nhau, hắn ta cuốn lưỡi vào trong miệng cô một cách điên cuồng.

Cứ liếʍ láp không theo bất cứ quy luật nào, giống như một con chó điên, hiển nhiên kỹ năng hôn của hắn ta không thành thạo lắm, Phổ Nghiêu bị hắn ta áp chặt đầu đến ngạt thở, hai hàm răng va vào nhau giật giật, làm cô đau điếng.

"A, a."

Vừa dùng đầu lưỡi khuấy động trong miệng, hắn ta vừa mở mắt quan sát những biểu cảm và cử động tinh tế trên gương mặt cô, cô càng đau đớn, cắn càng tàn nhẫn để khuôn mặt đỏ bừng của Phổ Nghiêu càng rõ ràng hơn.

Lúc này cô mới nhận ra người đàn ông trước mặt mình có mái tóc ngắn bồng bềnh, hai bên mai được cạo thành từng tấc, vừa dữ tợn lại ấm áp, dung mạo xuất chúng khiến người ta nhất thời không thể rời mắt.

Cho đến khi như sắp cắn cạn máu trong người cô, hắn ta mới liếʍ sạch mùi tanh, dọn sạch đống hỗn độn do chính tay mình gây ra, sau đó Biện Nguyên Thục mới chịu buông môi cô ra.