Editor: Ngọc Thương
Thanh Ninh từng tập võ, vừa nãy dùng sức khá mạnh, mười ngón tay thon dài của thiên kim tiểu thư Tô Dao thoáng chốc đã cảm giác như sắp bị chặt đứt, toàn tâm đau đớn, Thanh Ninh còn cố tình dời đi sự chú ý của mọi người, hỏi nàng có phải bị đau bụng hay không! Tô Dao đau đến hít sâu vài hơi, đỏ hồng mắt nhìn về phía Thanh Ninh, cả giận nói: "Ngươi bóp ta".
"Làm đau ngươi sao?", vẻ mặt Thanh Ninh kinh ngạc, không dám tin nhìn Tô Dao, lập tức rất quan tâm, mỉm cười nói: "Đây thật là không được, ta không cẩn thận đả thương Tam muội muội, phải nhanh chóng đi mời thái y tới chẩn mạch cho muội muội".
Tôn thị cau mày, cười phủ định lời của Thanh Ninh: "Chẳng qua là nắm lấy tay nàng thôi, muội muội ngươi cũng không phải người yếu ớt như vậy. Ta nghĩ là con bé có chút mệt, quay đầu lại nghỉ ngơi một lát thì tốt rồi, cần gì phải chuyện bé xé ra to?".
Tiêu Thanh Ninh cư nhiên lấy nữ nhi của nàng ra làm cớ để đi thỉnh thái y.
Đây rốt cuộc là mưu kế của nữ nhân đanh đá Tiêu Thanh Ninh, hay hết thảy đều do tiểu tử Tô Phỉ kia bày ra?
Thực đáng giận!
Tôn thị tức giận muốn giơ chân, cảm giác tâm gan đều đau nhức.
Các tiểu thư khuê tú nhà huân quý, được phụ mẫu sủng ái, ngày thường chỉ cần ăn ít hơn hai thìa cơm cũng sẽ kinh hoàng, sợ hãi thỉnh thái y qua xem.
Quốc công phủ chỉ có một vị tiểu thư là Tô Dao, tất nhiên là nâng niu như châu bảo trong lòng bàn tay, như châu ngọc trong mắt, nhưng mà Tôn thị lúc này lại một lòng muốn ép người không được đi mời thái y!
Còn nữa, bất quá chỉ là nắm tay một chút, liền đau đớn đến vậy? Nhất định là cố ý, bọn người Tô Hoa Anh vẻ mặt không tin nhìn về phía Tô Dao.
Nha đầu bà tử đứng quanh ánh mắt lại càng lóe lên.
Tô lão phu nhân cùng Tôn thị trong mắt đều hiện tia không tin, hai người chỉ nghĩ là Tô Dao đang cố ý làm khó dễ Thanh Ninh.
Tay Tô Dao đau nhức, lại rất ủy khuất, nhưng người ở chỗ này đều giống như không tin nàng, lập tức ủy khuất muốn khóc lớn, nhưng nhìn xung quanh có nhiều hạ nhân như vậy, bị nắm tay có chút mà khóc lớn đại náo, sẽ tự biến mình thành tiểu hài tử cố tình gây sự, Tô Dao cảm thấy làm thế sẽ rất mất mặt.
"Đến đây, cho nương xem một chút, đau ở đâu?", Tôn thị ôn nhu đem tay Tô Dao cầm vào trong lòng bàn tay mình.
"Ở đây", Tô Dao nức nở chỉ vào đầu ngón tay phải.
Đầu ngón tay như củ hành, trắng nõn mà dài nhỏ, nhỏ nhắn mềm mại, trơn bóng rất đẹp! Tôn thị nhìn nhìn, hỏi: "Nhìn qua thì cũng không có vấn đề gì? Hay là do mấy ngày nay con thêu thùa nhiều quá?".
Thanh âm mang vài phần qua loa, nói rồi cho Tô Dao một ánh mắt an tâm, chớ nóng vội.
Lúc này, đối với Tôn thị mà nói, điều quan trọng nhất chính là đối phó Tiêu Thanh Ninh!
Nữ nhi tuy là hảo ý, nhưng cách làm của con bé lại quá vụng về! Nàng không tránh khỏi thở dài trong lòng, rốt cuộc vẫn là nữ nhi chưa từng trải qua sóng gió gì, quá thuận buồm xuôi gió.
Tô Dao vốn muốn lắc đầu, thấy ánh mắt Tôn thị nhìn sang, nhấp miệng gật đầu nhẹ, thuận lời của Tôn thị: "Vâng, con cũng nghĩ thế". Rõ ràng đau đến toàn tâm, nhưng sao nhìn bên ngoài lại không có vẻ gì kỳ quái, làn da vẫn trắng muốt sáng đều, Tiêu Thanh Ninh này rốt cuộc đã làm gì đối với nàng?
Tô Dao cau mày, nước mắt ào ào, ôm hận ngẩng đầu nhìn Thanh Ninh.
Phải ngậm bồ hòn làm ngọt, thực là hận!
Rõ ràng là nàng ta bóp tay mình đau như thế, không thể hoàn thủ còn chưa nói, lại còn phải kiếm cớ tự bào chữa! Tô Dao tức giận, ngực so với đầu ngón tay đau nhức càng sâu.
Sớm biết hôm nay sẽ thế này, cho dù Tiêu Thanh Ninh có nịnh nọt nàng đến làm khách, nàng cũng sẽ không đến! Nàng chưa từng bị ai khi dễ như vậy.
Thật là... tức chết nàng!
Tô Hoa Anh chỉ hi vọng Tôn thị và Thanh Ninh mau tắt chiến hỏa, nàng tuy họ Tô, nhưng hiện thời đã là nữ nhi được gả ra ngoài, hôm nay chỉ là khách nhân.
Tôn thị bây giờ là Quốc công phu nhân, là chủ mẫu Quốc công phủ, Quốc công phu nhân tương lai không phải là Tiêu Thanh Ninh thì là Tôn Ngọc Tuyết, nàng không muốn vì người này mà đắc tội với người kia.
Hơn nữa, chuyện này rõ ràng là Tôn thị đã động tay động chân trong dưa và trái cây của Tiêu Thanh Ninh, nên Tiêu Thanh Ninh mới kéo Tôn Ngọc Tuyết, Tô Dao, và hai nữ nhi nhà mình đến làm bia ngắm, cùng Tôn thị lên võ đài!
Lôi cả con gái mình vào cuộc, Tô Hoa Anh rất tức giận, nhưng nàng lại không nghĩ sẽ tham gia vào, mẹ chồng – con dâu người ta đấu đá, liên quan gì đến nàng?
Lo lắng hơn chính là, không biết Tôn thị đã làm cái gì trong dưa và trái cây! Nữ nhi rốt cộc đã ăn phải cái gì.
Tô Hoa Anh gấp đến độ thật muốn chửi má nó! Ngoài miệng nhưng vẫn vừa cười vừa nói: "Đều là người một nhà, đều là một lòng quan tâm Dao nhi".
Nói xong liền cho tỷ muội Hà Như Liên, Hà Như Mạt một ánh mắt, ý bảo hai người không được lên tiếng.
Tỷ muội Hà Như Liên, Hà Như Mạt trong lòng có chút sợ hãi, căng thẳng đứng bên người Tô Hoa Anh, không mở miệng.
Tôn Ngọc Tuyết trong lòng loạn cào cào, cảm thấy toàn thân đều có chút không thoải mái, mím môi không nói, tay tiếp tục hướng bụng đấm.
Tô lão phu nhân trầm mặt, cau mày, vẫn luôn quan sát Thanh Ninh.
Lúc bắt đầu thì ủy khuất, sau đó là bình tĩnh, hiện tại là kiên trì!
Tô lão phu nhân lại nhìn dưa và trái cây, cùng đồ ăn trên bàn, ngay từ lúc đầu, trong lòng bà đã hiểu, là con dâu Tôn thị của mình hạ thủ ngáng chân cháu dâu, nhưng đến cùng lại để cháu dâu phản chiến lại.
Hơn nữa, chuyện này không thể vỡ lở ra ngoài!
Tô lão phu nhân mắt nhìn Thanh Ninh như có điều suy nghĩ, rõ ràng dung mạo không tuyệt sắc như Tôn Ngọc Tuyết, nhưng lại hết lần này tới lần khác khiến cho người ta phải liếc nhanh qua Tôn Ngọc Tuyết, chú ý tới nàng.
Không biết cục diện này là do Tô Phỉ bố trí, hay là thủ đoạn của Tiêu Thanh Ninh?
Nếu là thủ đoạn của Tiêu Thanh Ninh, thì nàng thật không hề đơn giản!
Tôn thị một khi đã ra tay, há có thể là tiểu đả tiểu nháo? Cho nên hôm nay, Tô lão phu nhân rất lo lắng cho tình hình của cháu gái Tô Dao, hai đứa ngoại tôn nữ cùng Tôn Ngọc Tuyết.
Là người có bối phận cao nhất trong Quốc công phủ, Tô lão phu nhân nhìn thấy Tôn thị qua mấy phen giao phong với Thanh Ninh, cũng không chiếm được thế thượng phong, trong lòng rất là khinh thường, ngay cả một con nhóc mười mấy tuổi cũng không trị được, rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa thứ xuất! Trên mặt lại không lộ ra vẻ gì, ánh mắt Tô lão phu nhân quẹt qua một tia hòa nhã nói với Thanh Ninh: "Làm khó ngươi quan tâm tới muội muội ngươi như vậy, có điều, mẫu thân ngươi hiểu rất rõ thân thể của Dao nha đầu, cho nên cứ nghe theo ý tứ của mẫu thân ngươi đi!".
Nói xong, mâu quang tàn khốc nhìn sang Tôn thị.
Tôn thị vội vàng cười đáp: "Mẫu thân nói rất đúng".
Thái độ và giọng nói đều vô cùng kính cẩn.
Tô lão phu nhân thiên vị giúp đỡ Tôn thị, Thanh Ninh đương nhiên có chút ngoài ý muốn, trong mắt quẹt qua trào phúng.
Tô lão phu nhân cũng không chứng kiến sắc mặt của Thanh Ninh, tự cho là nàng sẽ cam chịu, liếc nhanh xung quanh, sau đó ánh mắt từ ái hướng tớ Tô Dao, Tôn Ngọc Tuyết và hai tỷ muội Hà Như Mạt, cười: "Chúng ta căn bản chỉ qua đây xem một chút, không ngờ lại làm các ngươi mất hứng, chi bằng cứ như vậy giải tán đi!".
Đã nháo lên như vậy, làm gì còn tâm tình mà tiếp tục nữa?
Huống chi, trong lòng các nàng rất lo lắng cho bốn người Tôn Ngọc Tuyết, Tô Dao và tỷ muội Hà Như Mạt!
Về phần Tôn Ngọc Tuyết, Tô Dao, và tỷ muội Hà Như Mạt, lại càng không có tâm tư ở lại vui đùa tiếp.
Tô lão phu nhân đã lên tiếng, nên buông tha các nàng?
Hay là vẫn tiếp tục ngỗ nghịch bây giờ?
Bọn họ vốn cũng không có dự định cùng mình chung sống thân mật thắm thiết, chỉ ước gì mình và Tô Phỉ chết đi mới tốt!
Cho nên, nàng cũng không khó để quyết định! Thanh Ninh nở nụ cười, sắc mặt tỉnh táo nhìn về phía Tô lão phu nhân, vừa định mở miệng.
"Tổ mẫu, mẫu thân, cô cô, các ngài muốn đi sao?". Liền nghe được âm thanh mát lạnh dễ nghe của Tô Phỉ truyền tới.
Thanh Ninh quay đầu, Tô Phỉ bước chân ưu nhã đi vào Tuyết đình, đi cùng hắn còn có một người đầu tóc, râu ria có chút hoa râm – là Trương thái y!
Theo phía sau Trương thái y là tiểu dược đồng cõng cái hòm thuốc.
Tới thực kịp thời!
Thanh Ninh không khỏi nhìn về phía Tô Phỉ, cười xán lạn.
Tô Phỉ ôn nhu hướng Thanh Ninh nở nụ cười, sau đó nhìn về phía Tô lão phu nhân, Tôn thị, Tô Hoa Anh, nói: "Tổ mẫu, lão nhân gia ngài khó được một lần tới Cảnh Tụy viên, sao có thể cứ như vậy mà đi?".
"Ta chỉ tới xem một chút, không có chuyện gì", ánh mắt Tô phu nhân vừa thấy Trương thái y bên cạnh Tô Phỉ, nhướng mày.
"Gặp qua lão phu nhân, các vị phu nhân", Trương thái y ôm quyền chào Tô lão phu nhân, cùng đám người Tôn thị.
"Mau miễn lễ". Tô lão phu nhân gấp rút nói.
Thấy Tô Phỉ mang Trương thái y tới, Tôn thị tức giận đến trước mắt đều biến thành màu đen, lập tức hung hăng tự véo mình một cái, lúc này mới đem choáng váng đè xuố.ng, hít sâu một hơi, nhìn về phía Tô Phỉ, rất hòa khí hỏi: "Phỉ nhi, ngươi không thoải mái ở đâu sao? Có phải do mấy ngày nay vì tết Đoan Ngọ mà có chút mệt mỏi không?".
Hỏi xong lại nói với Thanh Ninh: "Ngươi đứa nhỏ này cũng thật là, Phỉ nhi không thoải mái, ngươi nên hầu hạ thật tốt cho hắn, còn mời các muội muội ngươi qua đây làm gì? Người một nhà cũng sẽ không ai trách gì ngươi, chờ Phỉ nhi khỏe rồi, ngươi lại thỉnh các nàng đến chơi là được".
Ngụ ý, là nàng không hầu hạ tốt cho Tô Phỉ, không làm tốt trách nhiệm của một người thê tử!
"Mẫu thân, ngài hiểu lầm rồi, ta không có không thoải mái, ta và Ninh nhi đều rất tốt", Tô Phỉ cười nhạt, giải thích: "Là vừa nãy có người làm nghe thấy được mọi người ở đây đang nói muốn thỉnh thái y, lại không thấy có ai đi ra ngoài thỉnh, cho nên đến bẩm báo với ta, ta cho là các nàng vui chơi đã xảy ra chuyện gì, liền để Tùng Mộc đi mời thái y, cũng thật trùng hợp, Tùng Mộc vừa ra khỏi cửa liền đυ.ng phải Trương thái y".
Cái gì vừa ra khỏi cửa liền đυ.ng phải? Rõ ràng là chính hắn mời tới! Thì ra, chuyện hôm nay đều do hắn thiết kế?
Tôn thị tức giận, môi run run, lửa giận trong ngực tuôn trào, cưỡng chế lửa giận, cau mày nhìn Tô Phỉ, cả giận: "Ai lại dám trước mặt chủ tử nói loạn huyên thuyên như vậy? Cảnh Tụy viên này cũng thật là quá không có quy củ".
Rồi quay sang Thanh Ninh: "Ngươi vừa mới gả đến, nếu có cái gì không hiểu phải đi hỏi ta, hoặc để ta phái vài người đắc lực đến giúp đỡ ngươi cũng tốt".
"Con tuy là không hiểu lắm, nhưng ở nhà cũng từng theo chân mẫu thân học qua một chút, bất quá bọn họ cũng chỉ là quan tâm chủ tử, sợ xảy ra chuyện gì không hay thôi, cho nên mới bẩm báo với thế tử. Mẫu thân, ngài yên tâm, con sẽ chỉnh đốn lại bọn họ", Thanh Ninh mỉm cười đáp. "Vừa hay thái y đến đây, không bằng để Trương thái y xem cho Tam muội muội một chút đi".
"Đúng vậy, làm phiền Trương thái y", Tô Phỉ nghiêng đầu nói với Trương thái y.
"Tam muội muội ngươi không có việc gì", Tôn thị đi về phía trước một bước, đem Tô Dao chắn phía sau lưng mình, lại mang theo cười áy náy nói với Trương thái y: "Đều là những hài tử này hồ nháo, để thái y ngài một chuyến tay không rồi".
"Mẫu thân, vừa rồi đầu ngón tay Tam muội muội còn đau mà, hãy để cho thái y xem một chút đi", Thanh Ninh lo lắng.
"Không có việc gì, xem cái gì mà xem?", Tôn thị nổi cáu bảo vệ Tô Dao.
Nếu cứ xem, còn không phải sẽ vỡ lở hết ra?
Trương thái y tới, Tô Hoa Anh lại thấy yên tâm, hận không thể lập tức để Trương thái y qua bắt mạch cho nữ nhi Hà Như Mạt. Nhưng Tôn thị cứ như vậy tìm mọi cách ngăn cản, Tô Hoa Anh trong khoảng thời gian ngắn, liền biết không nên kéo nữ nhi tiến lên, nếu nàng để Trương thái y bắt mạch cho nữ nhi, đó rõ ràng là đánh vào mặt Tôn thị rồi!
Tôn thị là người thế nào, nàng không hiểu rõ lắm, thời điểm nàng xuất giá, đại tẩu vẫn là Tôn Lâm Lang, nhiều năm qua, số lần nàng về nhà mẹ đẻ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng nàng không hề xem nhẹ Tôn thị.
Có thể từ một thứ nữ leo lên địa vị ngày hôm nay, đủ để thấy được năng lực của Tôn thị không phải tầm thường.
Ngay trước mặt người ngoài là Trương thái y mà đôi co, ngươi tới ta đi! Tô lão phu nhân trừng mắt nhìn Tôn thị, lại nhìn Thanh Ninh, sau đó sắc mặt chuyển một cái, cười vui vẻ cùng Trương thái y nói ra: "Là ta có chút không thoải mái, hại mấy đứa nhỏ lo lắng, a, vừa hay Trương thái y tới, liền kê cho ta một phương thuốc đi".
Đều là người trong nhà, mặc dù tất cả mọi người lòng dạ biết rõ, nhưng ai nấy đều giả bộ hồ đồ không biết, hôm nay có Trương thái y người ngoài ở đây, chuyện này không thể để vỡ lở ra ngoài.
Tôn thị là muốn cực lực dàn xếp.
Nhưng Thanh Ninh lại một lòng muốn ồn ào.
Náo ra ngoài, chung quy là Tô gia bị gièm pha.
Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài!
Tô lão phu nhân không thể không ra mặt, làm cảnh thái bình giả tạo!
Trước mặt người ngoài vỡ lở mọi chuyện, rốt cuộc là có chút không tốt!
Tôn thị chặn lại Tô Dao, Tô lão phu nhân cũng đã lên tiếng.
Nhưng...
Ánh mắt Trương thái y nhưng lại nhìn lên trên bàn: "Kia, đó là...".
Nói xong liền đi đến bên cạnh bàn.
Tôn thị gấp đến độ lưng đổ mồ hôi lạnh.
Tô lão phu nhân không nóng không vội nói: "Mấy hài tử các nàng làm để ăn vui miệng, đã khiến cho thái y chê cười".
Ý tứ là không muốn hắn nghiệm tra!
Trương thái y dừng cước bộ, nhíu mày nhìn nhìn, sắc mặt ngưng trọng nhìn Tô Phỉ, lại nhìn Thanh Ninh, hỏi: "Thế tử phu nhân, các ngài ăn chưa?".
"Có cái gì không đúng sao, Trương thái y?", Thanh Ninh giống như khó hiểu, khẩn trương hỏi lại.
"Có cái gì không đúng? Không phải chỉ là một chút dưa và trái cây thôi sao!", Tôn thị vội vàng nói.
"Trương thái y, có thật là có vấn đề gì hay không? Ngươi mau nhìn xem", Thanh Ninh lại càng thêm vội vàng: "Hôm nay vốn là ta yến khách, nếu đồ ăn có gì không tốt, vậy phải làm sao bây giờ!".
Nói rồi đi tới trước bàn, đem đồ ăn kéo về phía Trương thái y.
"Thế tử phu nhân...", Trương thái y muốn nói lại thôi, nghiêng đầu nhìn Tô Phỉ.
Tô lão phu nhân mặt âm trầm, ánh mắt tối đen nhìn Thanh Ninh, giận nàng không biết thức thời.
Tôn thị ánh mắt ngoan lệ chằm chằm hướng Thanh Ninh.
Tô Phỉ quét mắt nhanh qua Tô lão phu nhân và Tôn thị, quay sang nói với Trương thái y: "Phiền thái y xem một chút, hôm nay là nội tử yến khách. Có lời gì, kính xin thái y nói thẳng".
Thanh âm tuy là khinh miêu đạm tả*, nhưng lại lạnh lùng như thể kết hàn băng.
(khinh miêu đạm tả: nhẹ nhàng bâng quơ)
Trương thái y nhìn đồ ăn trên bàn, châm chước một phen, chỉ vào hai cái chén, nói: "Đây là hồng nhan, lục châu, tư âm tôn dương, nữ nhân tách ra ăn một trong hai loại quả này ngược lại không có vấn đề gì, nhưng nếu hợp cùng một chỗ để ăn, lại là vật cực âm, cực hàn, nữ tử ăn vào sẽ đả thương nặng thân thể, tuyệt đối không được ăn, sẽ làm cho...".
Trương thái y nhìn ba vị cô nương Tô Dao, Hà Như Liên, Hà Như Mạt, câu nói kế tiếp nuốt xuống.
Lời tuy không nói ra, nhưng vật cực âm, cực hàn, còn có cái gì không hiểu?
Tô lão phu nhân cùng Tô Hoa Anh lập tức sắc mặt đại biến.
Tôn Ngọc Tuyết sắc mặt liền trắng bệch.
Tô Dao, Hà Như Liên, Hà Như Mạt nghĩ trong chốc lát, sau đó huyết sắc trên mặt lập tức rút hết, trong lòng khủng hoảng thành một mảnh, không thể sinh con! Vậy sau này xuất giá, không có hài tử bên thân, các nàng phải làm sao? Hà Như Liên, Hà Như Mạt không khỏi bắt lấy cánh tay Tô Hoa Anh, nức nở chống đỡ kêu một tiếng: "Mẫu thân".
Tô Hoa Anh duỗi chặt tay nắm tay Hà Như Mạt, an ủi vỗ vỗ, ánh mắt ngoan lệ nhìn Tôn thị và Thanh Ninh.
Nếu con gái nàng không thể sinh được hài tử, thì nàng sẽ không để yên cho hai người bọn họ!
Tất cả mọi người nghe được rõ ràng, chỉ có Thanh Ninh tựa hồ không hiểu, quá sợ hãi nhìn về phía Trương thái y, hỏi: "Sẽ như thế nào..., Trương thái y, xin nói rõ".
"Có lời gì đợi lát nữa nói sau, ngươi im miệng!", vật cực âm, cực hàn, nữ tử nếu thân thể nhiễm hàn khí quá nặng, còn không hiểu sao? Tô lão phu nhân trợn mắt nhìn Thanh Ninh, quát.
"Tổ mẫu, có vấn đề gì, đương nhiên phải hỏi rõ để hiểu mới tốt, nếu xảy ra chuyện gì, tội của con sẽ rất lớn", Thanh Ninh nói, sau đó lại nhìn Trương thái y: "Trương thái y, kính xin nói cho ta hiểu".
Nói xong, Thanh Ninh gấp đến độ như sắp khóc, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tô Phỉ.
"Đừng hoảng hốt, có ta ở đây", Tô Phỉ nhu hòa nhìn Thanh Ninh, an ủi một câu, sau đó nhìn Trương thái y: "Trương thái y".
Mâu quang Trương thái y mang vài phần thương xót, trả lời Thanh Ninh: "Nữ tử nếu ăn vật cực âm cực hàn này, nghiêm trọng sẽ... không thể sinh con".
"A, sao có thể như vậy?", Thanh Ninh kinh hãi lui về sau một bước, lại khẩn trương nói: "Thái y, kính phiền đem những thứ đồ ăn khác đều nghiệm tra một lần".
Nói rồi nhìn về phía Tôn Ngọc Tuyết, Tô Dao và Hà Như Liên, Hà Như Mạt: "Ta, ta...".
Tô Hoa Anh chẳng quan tâm nhiều như vậy, kéo Hà Như Mạt đi ra, vội vàng nói với Trương thái y: "Trương thái y, phiền ngài bắt mạch cho tiểu nữ".
Nữ nhi không sinh được hài tử, vậy tương lai chẳng phải sẽ xong rồi.
Trương thái y đáp: "Phu nhân, xin chờ một lát, trước tiên để ta nghiệm tra đã rồi nói sau".
Nói xong liền đi tới bên cạnh bàn, cẩn thận xem xét: "Hoàn hảo, cũng chỉ có trong hai chén này, những chén khác đều không có".
Quay sang Thanh Ninh hỏi: "Thế tử phu nhân, xin hỏi, hai chén này là ai ăn?".
Thanh Ninh nhìn hướng Tôn Ngọc Tuyết cùng Tô Dao.
Tô lão phu nhân thở ra một hơi: "Thái y, kính xin kê phương thuốc?".
Đã nói toạc ra cả rồi, hai chén quả lộ đó là con gái và con dâu nàng ăn, Tôn thị lập tức phân phó đám người Võ ma ma, Bích Nguyệt: "Mau, mau cầm muỗng đến".
Ngay trên bàn có sẵn muỗng, Võ ma ma và Bích Nguyệt gấp rút đến lấy.
Tôn Ngọc Tuyết và Tô Dao đều không cần ai nhắc, liền đưa tay tiếp muỗng bạc, hướng trong cổ họng mình ép xuống.
"Oa oa", một lát sau, hai người cùng lúc khom lưng phun ra.
"Thật không có sao? Những thứ khác thật sự không có vấn đề gì?", Tô Hoa Anh khẩn trương hỏi xác nhận.
"Vâng, phu nhân xin yên tâm", Trương thái y xác định gật đầu.
Nữ nhi nhà mình không có việc gì là tốt rồi! Tô Hoa Anh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn qua Thanh Ninh và Tô Phỉ, ngoan lệ trong mắt buông vài phần.
Bất kể là ai thiết kế ván cờ này, đến cùng là vẫn có chừng mực, không ra tay với con gái nàng!
Có điều, mặc dù không ra tay với con gái nàng, nhưng dù gì cũng kéo con gái nàng vào, trong lòng nàng vẫn có chút tức giận.
Nếu là đại chất tử Tô Phỉ thiết kế, xem ra hắn đối với con gái nàng còn lưu vài phần tình cảm, nhưng đối với muội muội của hắn mà hắn cũng có thể hạ thủ? Vậy nếu không phải chính hắn đồng ý nạp thϊếp, sẽ không tránh khỏi bị hắn chán ghét mà vứt bỏ.
Nếu là đại chất tức Tiêu Thanh Ninh thiết kế ván này, nàng ta là người lợi hại như thế, nếu nàng ta không tha cho tiểu thϊếp, bản thân mình lại cố tình đem thứ nữ nhét vào, đoán chừng thứ nữ nhà mình sẽ bị nàng ta bóp đến gắt gao.
Lập tức, Tô Hoa Anh đối với suy nghĩ muốn gả Hà Như Liên đến làm thϊếp của Tô Phỉ, có chút dao động.
Hay là gả cho Tô Khiêm? Tô Hoa Anh nhìn về phía Tôn Ngọc Tuyết.
Mà sắc mặt Hà Như Liên cùng Hà Như Mạt lúc này đã dễ nhìn chút ít.
"Tại sao lại như vậy?", Thanh Ninh lẩm bẩm, suy nghĩ chốc lát, lập tức có chút không dám tin nhìn Tôn thị, đưa tay hướng trên bàn đảo qua, chén dĩa, ấm trà, cốc trà trên bàn lập tức ầm ầm toàn bộ té xuống mặt đất.
Mọi người nhất thời phát hoảng, ánh mắt dồn về phía nàng.
Mâu quang Thanh Ninh lạnh như băng nhìn Tôn thị: "Mẫu thân, con dâu làm không tốt chỗ nào? Con dâu khiến người không hài lòng chỗ nào? Con dâu làm ngài tức giận chỗ nào? Nếu ngài giận con dâu, nếu ngài không hài lòng với con dâu, ngài nói là được, con dâu nhất định sẽ thay đổi, nhưng vì sao ngài phải đối xử ác độc với con dâu như thế? Ngài muốn cho con dâu không thể sinh được hài tử, nếu con dâu cho thế tử ăn, đả thương tới thế tử thì làm sao đây? Mẫu thân, ngài đúng là...".
Quá độc ác!
Nước mắt đảo trong hốc mắt, Thanh Ninh nuốt câu nói kế tiếp xuống.
Nhìn về phía Tô Phỉ, vô hạn bi thiết kêu lên: "Thế tử".
Sau đó đi về phía trước hai bước, tới trước mặt Tô Phỉ, mất khống chế bổ nhào vào lòng hắn: "Thế tử, thật may là thϊếp không ăn, cũng không cho chàng ăn, nếu không...".
Tôn thị tức giận đến toàn thân phát run, chỉ vào Thanh Ninh, thề thốt phủ nhận: "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy? Ta không phải muốn hại ngươi!".
Thanh âm của Thanh Ninh lạnh vài phần: "Mẫu thân, những thứ này đều do ngài đưa tới, con chưa từng động vào".
"Ăn nói bừa bãi, vì sao ta phải hại ngươi?", Tôn thị quát.
"Con làm sao biết", gương mặt Thanh Ninh lạnh lùng, vô cùng nghiêm túc nói: "Cho nên con mới hỏi mẫu thân ngài, còn thỉnh mẫu thân nói cho con hiểu".
"Ngươi, ngươi..." Tôn thị tức giận, hàm răng run lên: "Ngỗ nghịch bất hiếu!".
"Từ lúc con vào cửa, hiếu kính trưởng bối, đối với lời của mẫu thân ngài, cho tới bây giờ đều không dám làm trái nửa phân. Đối với Nhị thúc, đệ muội, tiểu cô cũng là lễ nhượng có thừa. Mẫu thân, rốt cuộc con đã khiến ngài không vừa lòng chỗ nào, mà ngài lỡ đối xử với con như vậy? May là con chưa động vào những thứ trái cây này, nếu chẳng may con không cẩn thận đưa cho thế tử ăn, vậy con sẽ trở thành tội nhân. Mẫu thân, ngài vì sao phải đối xử với con và thế tử như thế? Muốn cho con và thế tử tuyệt hậu", Thanh Ninh tựa vào ngực Tô Phỉ, lớn tiếng hỏi Tôn thị.
Dù sao, danh tiếng nữ nhân hung hãn của nàng cũng đã truyền khắp nơi, gặp những chuyện thế này, dựa vào danh tiếng kia, không nháo lớn mới là lạ! Đại náo là chuyện phải làm, như thế chẳng phải rất phù hợp với kì vọng của Tôn thị về nàng hay sao!
Nữ nhân đanh đá, quả nhiên là danh bất hư truyền! Nhưng nó lại gây chuyện với nàng! Tim Tôn thị co rút đau đớn: "Không được nói bậy, ngươi nói hỗn cái gì đó? Đúng là nói bừa!".
"Những thứ kia là mẫu thân ngài tặng đến cho con và thế tử ăn!". Nàng nói bừa chỗ nào? Nàng có chứng cớ! Thanh Ninh đưa ngón tay chỉ vào dưa và trái cây trên bàn.
"Đủ rồi, im miệng, tranh cãi ầm ĩ như vậy, còn ra thể thống gì!", Tô lão phu nhân quét mắt về phía Thanh Ninh, nghiêm nghị quát: "Có lời gì đợi lát nữa nói sau, trước hết để thái y trị liệu cho đệ muội và muội muội ngươi đã".
Cứ như vậy mà ồn ào? Trước mặt nhiều người thế này, liền lớn tiếng, truyền ra ngoài, khác gì những người đàn bà chanh chua phố phường cãi nhau, đúng là không biết nặng nhẹ! Ở đây không chỉ có các vị chủ tử, còn có nha đầu bà tử, càng thêm quan trọng là, còn có người ngoài là Trương thái y.
Hơn nữa, trọng yếu nhất lúc này, là cháu gái và cháu dâu thứ hai của bà đã ăn phải hai chén quả lộ kia!
"Tổ mẫu, trong lòng tôn tức đau như dao cắt, tổ mẫu, xin ngài làm chủ cho tôn tức!", Thanh Ninh nhìn Tô lão phu nhân, khóc nức nở.
Một bên, Tôn Ngọc Tuyết và Tô Dao ói đến hôn thiên ám địa*, mùi khó ngửi lập tức tràn ra.
(hôn thiên ám địa: trời đất u ám)
Lại nghe được thanh âm nháo của Thanh Ninh, Tô lão phu nhân càng không thoải mái, quát: "Câm miệng cho ta!".
"Tổ mẫu, chẳng lẽ ngài cũng chán ghét con sao? Cho nên ngài mới giúp đỡ mẫu thân?", Thanh Ninh chựng lại, ánh mắt nhìn về phía Tô lão phu nhân liền bình tĩnh vài phần, hỏi.
Tô lão phu nhân lập tức mặt đen xì, bị chặn đến một câu nói đều không nói nên lời.
Nếu nói chán ghét nàng, giúp đỡ Tôn thị, thì có nghĩa là bà cũng muốn hai người Tô Phỉ và Thanh Ninh tuyệt hậu?
Nếu không ghét, không giúp Tôn thị, thì có nghĩa là phải cho vợ chồng Thanh Ninh và Tô Phỉ một lời công đạo.
"Đại chất tức, tổ mẫu ngươi chắc chắn sẽ cho ngươi một cái công đạo, bây giờ tình hình của Dao nhi và Nhị chất tức quan trọng hơn", Tô Hoa Anh nhíu mày mang vài phần không vui, nhẹ giọng nói với Thanh Ninh.
Làm cháu dâu, chống đối với tổ mẫu như thế thực không nên!
Huống chi, Tô lão phu nhân là mẫu thân của nàng, Tô Hoa Anh lại càng nhìn không được.
"Ngươi thế nào cùng tổ mẫu nói chuyện? Một chút lễ tiết cũng không hiểu?", Tôn thị quở trách, sau đó nhìn sang Tô Phỉ: "Nàng ngỗ nghịch bất hiếu như thế, ngươi quản giáo thê tử kiểu gì vậy?".
Tô Phỉ đưa tay vuốt lưng Thanh Ninh, ngước mắt nhìn Tôn thị, nhàn nhạt hỏi: "Vì sao phải làm như vậy?".
Giữa lông mày tuấn tú tuyệt mỹ lộ ra tức giận bức người.
Tim Tôn thị đập thình thịch, có chút sợ hãi, nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Ngươi đây là muốn che chở cho nữ nhân chanh chua không biết tôn kính trưởng bối? Những năm này, ta nuôi lớn ngươi như thế nào, hôm nay, ngươi có thê tử liền quên nương sao?".
Tôn thị này, da mặt đúng là đủ dày, Thanh Ninh buồn cười, nhưng trên mặt lại cực kỳ nghiêm túc: "Thế tử đương nhiên là nhớ rõ mẫu thân ngài đối xử chàng như thế nào!".
"Ninh nhi nói rất đúng", làm sao có thể quên! Tô Phỉ chậm rãi cười, ánh mắt lại không có một tia nhiệt độ nhìn về phía Tôn thị: "Mẫu thân đối xử với ta thế nào, ta đương nhiên là một khắc đều không quên!".
Tôn thị lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, toàn thân đều lạnh buốt, nắm chặt quả đấm: "Nếu là như thế, ngươi nên quản giáo Tiêu thị cho tốt. Tô gia ta là gia đình có tri thức hiểu lễ nghĩa, vô cùng quy củ, sao có thể để nàng không biết lễ nghi như vậy? Hôm nay thật may, đều chỉ có người trong nhà, sẽ không chú ý nhiều. Nếu là ngày nào đó có người khác ở đây, hoặc là đi biệt phủ dự tiệc, mà không có lễ nghi như vậy, còn không phải là sẽ khiến cho người đời chê cười Quốc công phủ chúng ta không có quy củ sao?".
Đem thể diện của Quốc công phủ kéo đến, lại còn giáo huấn Tô Phỉ! Cứ như thế mà bỏ qua chuyện bà ta muốn hại mình và Tô Phỉ sao? Thật nực cười, cũng quá coi thường người khác rồi! Thanh Ninh cười nhạo: "Ta chính trực không sợ gian tà, có gì phải sợ? Sợ người khác gièm pha cái gì? Nếu mẫu thân đã nói thế, vậy ta sẽ gọi người đến bình luận phân xử, làm trưởng bối lại muốn hại ta và thế tử đoạn tử tuyệt tôn, chẳng lẽ chúng ta còn phải tạ ơn mẫu thân ngài hay sao?".
(đoạn này mình chuyển xưng hô của Thanh Ninh đối với Tôn thị từ "con" sang "ta", vì trường đoạn này là vạch mặt nhau rồi, Thanh Ninh không cần tỏ ra ngoan ngoãn, nể nang nữa. Còn trong convert thì ngay từ đầu Thanh Ninh xưng là "ta" – "ngươi", nhưng mình thấy không phù hợp xưng hô của người Việt nên chuyển đổi một chút)
Muốn đánh trống lảng sang đề tài khác!
Không có cửa đâu!
Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết cảm giác như sắp phun ra cả mật, đôi mắt sưng đỏ, nước mắt lưng tròng, huyệt hai bên thái dương lại càng co rút đau nhức! Đợi đến khi không còn nôn ra được cái gì nữa, lúc này hai người mới duỗi tay vịn vào nha đầu bên cạnh, thẳng người đứng lên.
Vừa vặn nghe được lời nói của Thanh Ninh, không đợi Tôn thị mở miệng, Tô Dao đỏ hồng mắt căm tức nhìn Thanh Ninh, mặt tái nhợt rống lớn: "Tiêu Thanh Ninh, ngươi cố ý, ngươi cố ý cho ta và Nhị tẩu ăn phải không? Ngươi biết rõ những đồ này, cho nên mới cố ý cho ta và Nhị tẩu ăn!".
"Tam muội muội, ngươi nói vậy thực là oan uổng chết ta. Ta thật cái gì cũng không biết, những thứ này đều do mẫu thân đưa tới, ta nào đâu biết có độc? Ta cũng chỉ là mượn hoa hiến Phật thôi, chỉ là...", Thanh Ninh dừng một chút, mắt nhìn Tôn thị, lúc này mới tiếp tục nói: "Ta chỉ là cảm thấy ngươi và đệ muội, hai người vóc dáng xinh đẹp tựa thiên tiên, thứ quả này hồng hồng xanh xanh ở chung một chỗ thật sự là đẹp mắt, cùng hai người các ngươi rất là xứng đôi, nhưng ta không ngờ...".
"Ngươi...", Tôn thị cắn răng, đem vị ngai ngái trong miệng nuốt xuống, nhịn vào một hơi khiến ngực nàng như muốn nổ tung.
"Câm miệng hết cho ta!", Tô lão phu nhân cảm thấy, nếu bọn họ lại ầm ĩ thêm nữa, bà sẽ tức chết ở đây mất. Mắt nhìn Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết, sau đó nghiêng đầu nói với Tôn thị: "Trước an trí cho Dao nha đầu và Ngọc Tuyết, thỉnh thái y qua bắt mạch cho hai đứa".
"Mau, các ngươi mau đỡ Nhị thiếu phu nhân và tiểu thư trở về phòng", Tôn thị gấp rút chỉ huy nha đầu bà tử, rồi nhìn Trương thái y nói: "Thái y, phiền ngài đi một chuyến".
"Phu nhân khách khí", Trương thái y vội ôm quyền đáp.
Tô lão phu nhân cau chặt lông mày cảnh cáo Thanh Ninh và Tô Phỉ: "Có chuyện gì, chờ sau hẵng nói. Chuyện này phát sinh tại Cảnh Tụy viên, liên quan đến danh dự của đệ muội ngươi và Dao nha đầu, nhất là Dao nha đầu còn là khuê nữ, các ngươi là huynh trưởng và trưởng tẩu, không cần ta nhiều lời, cũng nên biết phải làm gì!".
Tức là, nên quản lí thật tốt cái miệng của bọn hạ nhân ở Cảnh Tụy viên, một chữ cũng không thể truyền đi!
Nói xong đỡ tay Đan ma ma, đi trước một bước ra ngoài.
Tô Hoa Anh vội vàng kéo Hà Như Mạt, Hà Như Liên đuổi theo Tô lão phu nhân.
Tôn thị cũng chỉ huy nha đầu đỡ Tôn Ngọc Tuyết và Tô Dao đi theo.
Tô Phỉ đưa tay ôm Thanh Ninh, sắc mặt bình tĩnh như nước hồ thu, lại lộ ra lạnh lùng bức người, mở miệng nhẹ giọng chậm rãi nói: "Mẫu thân, sau này ngài không cần tặng đồ tốt đến Cảnh Tụy viên nữa, ta và Ninh nhi sợ là không nhận nổi hảo ý của ngài!".
***