Hầu Môn Khuê Tú

Quyển 1 - Chương 11

Mấy nha đầu bà tử trong phòng đều cúi đầu nín thở tức giận. Thu Nhạn quỳ trên mặt đất khóc ôô. Tôn ma ma cầm khăn ướt trong tay. Mặt Vương Bùi thị cùng Bùi thị ngượng ngùng, ánh mắt hàm xúc ý tứ bất minh. Thẩm Phong tức sùi bọt mép. Vẻ mặt Thanh Ninh lo lắng. Còn có Lý Chu vừa mở miệng vẻ mặt lòe loẹt nhìn.

Lý Vân nương chỉ liếc mắt thấy tình thế trong phòng liền hiểu ra. Sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch, toàn thân giống như bị ngâm trong nước mùa đông khắc nghiệt, lạnh lẽo như băng.

"Mẫu thân." Thanh Ninh đưa tay nắm tay Lý Vân Nương "Mẫu thân đừng sợ. Bọn trộm cướp thấy hơi tiền liền nổi máu tham, cùng tiện nhân Thu Nhạn ăn cây táo rào cây sung, cấu kết hạ mê dược người, muốn mưu đoạt chiếm đồ trang sức hôm nay của người. May mắn bị người bắt được."

Ấm áp từ bàn tay nhỏ bé không ngừng truyền tới, xua đi cái lạnh trong lòng. Lý Vân Nương nhìn Thanh Ninh. Ánh mắt Thanh Ninh trong suốt như nước, giống như có một loại ma lực giúp tinh thần Lý Vân Nương an định.

Thanh Ninh nói, trong lòng Lý Vân Nương hiểu. Lý Vân Nương nghĩ lúc trước Thu Nhạn cùng Mai ma ma uống rượu không khỏi giận dữ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thu Nhạn "Thảm nào ân cần như vậy cùng Mai ma ma đi trong vườn cùng người uống rượu đi? Nguyên là có tâm tư, dám động thủ cướp tiền bạc của ta. "

"Phu nhân tha mạng. Nô tỳ oan uổng. Nô tỳ căn bản không biết hắn. Nô tỳđối với phu nhân trung thành tận tâm."

Thu Nhạn khóc van xin.

"Trung thành tận tâm?" Thanh Ninh lạnh lùng nói "Ta xem ngươi đúng là dụng tâm ác độc. Không chỉ muốn cướp tiền bạc của mâu thân ta còn muốn tạo ra tiếng đồn lớn, nhân cơ hội bôi nhọ danh dự mẫu thân ta."

"Hầu gia, ta cùng với Hầu phu nhân cái gì cũng chưa làm. Ta cũng không phải loại người thấy tiền của sáng mắt. Hầu phu nhân, là người kêu người gọi ta đến gặp." Lý Chu vội vàng nói.

Cướp tiền chính là liên quan đến luật pháp, còn cùng người khác tư hội thì khác. Hắn không phải là cái nô tài xuống dốc cũng coi là quan gia đệ tử, hẳn sẽ không bị bắt cho vào l*иg heo. Với hắn mà nói bất quá làđội cái nón phong lưu, bên nặng bên nhẹ, trong lòng hắn tự nhiên rõ ràng.

Thẩm Phong nổi giận lôi đình.

"Chu tam gia, ta với ngươi nhiều năm không gặp, ngươi sao có thể nói như vậy?" Cả người Lý Vân Nương run rẩy chỉ vào Trình tam gia Lý Chu. Viền mắt đỏửng. Lý Chu này là người trong họ bên nhà mẹđẻ, trước đây có cùng nhà mẹđẻ nàng đi lại nhưng đã hơn mười năm không gặp, vừa thấy mặt hắn đãđặt điều nói xấu.

Thanh Ninh vỗ vỗ tay Lý Vân Nương, lạnh giọng "Chu tam gia, ngươi nói lời này thật buồn cười. Mẫu thân ta nếu có chuyện tìm ngươi, sao không gọi ngươi đến Hầu phủ? Hoặc nhờ phụ thân tìm ngươi? Làm sao lại chạy đến sương phòng nghỉ ngơi của nữ quyến trong nhà Bùi di nương gặp ngươi? Ta thấy ngươi kỳ thực đáng chết, vừa muốn cướp tiền lại còn muốn làm ô danh mẫu thân ta."

"Ta... " Lý Chu quýnh lên thốt ra khuê danh của Lý Vân Nương "Vân Nương..."

"Hừ, gian phu da^ʍ phụ." Thẩm Phong oán giận một tiếng.

"Lão gia, thϊếp làm sao có thể không mặt mũi làm ra chuyện này. Lão gia, ngài phải tin tưởng ta." Lý Vân Nương nhìn Thẩm Phong, hốc mắt dần đọng nước, sắc mặt như tro tàn.

"Mẫu thân, phụ thân tự nhiên sẽ không nghe tiểu nhân đặt điều gây xích mích." Thanh Ninh thấy rõ biểu tình như tuyệt vọng của Lý Vân Nương, lòng đau nhói.

"Hừ, ngươi thật đúng làđem thanh danh nhà ta đổ lên đồ trang sứ trên đầu ngươi đi." Thẩm Phong hừ lạnh.

Thanh Ninh cau mày liếc Thẩm Phong.

Nàng đã vì mẫu thân giải vây, thế nhưng hắn còn tự bản thân đem nón xanh đội trên đầu.

"Phụ thân chẳng lẽ tin tưởng lời người ngoài nói mà không tin mẫu thân trong sạch sao?" Thanh Ninh nói.

"Ngươi một đứa khuê các nữ tử làm sao biết thế gian hiểm độc. Những chuyện xúi quẩy như vậy làm sao rõ ràng." Thẩm Phong trợn mắt nhìn Lý Vân Nương "Nhìn nữ nhi tốt ngươi dạy dỗđi, tương lai có khi giống ngươi... "

"Lão gia, ngài không tin thϊếp làđược, Ninh nhi như nào không tốt? Sao có thể bôi nhọ nữ nhi ruột thịt như vậy." Lý Vân Nương cuối cùng không nhịn được rơi lệ "Lão gia, thϊếp thật sự không có làm chuyện bỉổi như vậy. Ngài nếu không tin, thϊếp... thϊếp đâm đầu chết ngay tức khắc trước mặt ngài. "

"Mẫu thân...." Thanh Ninh sắc mặt trắng nhợt, vội vã nắm tay nàng kêu lên.

"Biểu tẩu tử, ngươi yên tâm. Chỉ cần bắt được người đưa tin, ta nhất định đem sự tình tra ra manh mối." Vương Bùi thị vội vàng nói. Yến khách đang yên lành, xảy ra chết người cũng không tốt.

"Đại bá, ngài nói ít một chút. Trong phòng thật ngăn nắp, sẽ có chuyện gì chứ? Đại tẩu là người như thế nào, còn bị trúng thuốc mê, vài chục năm phu thê ngài không rõ sao?" Bùi thị cũng vội vàng nói.

"Hừ." Thẩm Phong hừ mũi một tiếng. Rốt cuộc cố kị những người khác trong phủ cũng không nói gì thêm, lửa giận trên mặt càng sâu.

"Thỉnh các vị tránh đi một chút." Thanh Ninh nhìn lướt qua mọi người, nhìn về phía Bùi thị "Nhị thẩm, nha đầu kia phiền người lôi ra đây nhìn một chút."

Bùi thị gật đầu, cùng mọi người lui ra khỏi sương phòng.

"Ninh nhi, ta không có...."

"Nương, nữ nhi tin người." Thanh Ninh mỉm cười, nhận khăn mặt Ngọc Trâm đưa giúp Lý Vân Nương lau mặt.

"Phu nhân, người vì tiểu thư, chuyện gì cũng sẽ có thể giải quyết, không thể tìm chết được." Tôn ma ma khuyên.

"Ừ." Lý Vân Nương nén khóc gật đầu.

Sửa sang lại dung nhan xong, Thanh Ninh mới bảo Tôn ma ma mở cửa, mời những người đứng ở cửa đi vào.

Vương Bùi thị chờ mọi người vào, đi ra gọi bà tử cấp bách vào cửa bẩm "Phu nhân, nha đầu Hương nhi kia là tiểu nha đầu vẩy nước quét nhà trong viện Tam thiếu phu nhân, vừa mới chết đuối trong hồ."

Cùng nàng vào còn có Mai ma ma. Thấy tình thế trong phòng, Mai ma ma mồ hôi lạnh lập tức quỳ trước mặt Lý Vân Nương "Nô tỳđáng chết."

"Hừ, mẫu thân, chúng ta đi." Thanh Ninh kéo tay Lý Vân Nương đi ra ngoài.

"Biểu tẩu tử." Vương Bùi thị bộ dạng muốn ngăn lại.

"Tránh ra." Thanh Ninh quát dẹp đường, mắt lạnh băng quét qua.

Thanh Ninh đỡ Lý Vân Nương sải hai bước qua cửa, lúc này mới dừng lại. Quay đầu lạnh lùng nhìn Vương Bùi thịđuổi theo ra ngoài đúng tình hợp lý nói "Bùi di mẫu, làm sao có thể khéo như vậy, nha đầu đưa tin liền rơi xuống hồ chết đuối. Cháu xem là Vương phủ bụng dạ khó lường, cùng kẻ xấu cấu kết hạ mê dược mẫu thân muốn mưu đoạt trang sức trên người mẫu thân cháu. Các người nghĩ Hầu phủ dễ bị khi dễ như vậy? Nếu là người không cho mẫu thân một câu trả lời hợp lý, Hầu phủ cháu sẽ không để mẫu thân cứ như vậy bị oan uổng."

Thanh Ninh nhìn lướt qua cửa sổ khép hờ của các sương phòng khác, lại liếc nhìn đồ trang sức ngọc ngà trên đầu Lý Vân Nương cười lạnh một tiếng, đỡ Lý Vân nương ra ngoài.