Sớm tinh mơ, Trình Ngôn và Trì Dư đã đi đến siêu thị. Sáng sớm, ngoại trừ hai người bọn họ, còn có mấy bác gái đến mua thức ăn.
Khi nhân viên bảo vệ nhìn thấy Trình Ngôn và Trì Dư biểu cảm của anh ấy đầy vẻ: “Hiện tại người trẻ tuổi có thể dậy sớm được như vậy thật là hiếm có.”
Trình Ngôn đẩy giỏ hàng, Trì Dư khoác tay anh, đi dạo từng dãy kệ.
Bọn họ trước tiên dừng chân ở khu vực gia vị thực phẩm, Trình Ngôn cầm lấy một chai nước sốt lên tinh tế xem ngày sản xuất trên nhãn, nguyên liệu sản xuất và các nội dung khác, giống như thể anh mới là người vợ có đức tính hiền lành, cần cù, tiết kiệm, mà Trì Dư thì đặt toàn bộ tâm tư ở kệ khoai tây chiên bên cạnh.
Trình Ngôn chọn mấy chai bỏ vào giỏ hàng, Trì Dư dựa vào vai anh.
“Đợi lát nữa về nhà định nấu cái gì?”
Trình Ngôn đẩy giỏ hàng đi về phía trước hai bước: “Em muốn ăn gì?”
“Ăn gì?”
Câu nói quen thuộc thường xuyên xuất hiện trong văn ngôn tình này khiến trong đầu Trì Dư lập tức nghĩ ra một chút sai sót.
Bình thường trong tiểu thuyết, nữ chính sẽ chủ động nấu ăn cho nam chính, trước khi nấu cơm đều hỏi nam chủ ‘Anh muốn ăn cái gì?‘, nam chính sẽ nghiêm trang nói ‘ăn em‘, hơn nữa một bên chủ động tay chân với nữ nhân, sau đó chính là haha…
ngoài ‘ăn em‘, còn có một phiên bản ‘ăn phía dưới‘…
Trì Dư bất giác lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, nhưng trong nháy mắt đã thu lại biểu cảm.
Dừng lại!
Không được nghĩ nữa!
Trình Ngôn thấy Trì Dư không trả lời, còn tưởng rằng cô không nghe thấy, lại hỏi lại một lần nữa.
“Em muốn ăn cái gì, hả?”
“Ăn anh.”
Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, lời đã thốt ra, vẻ mặt của Trì Dư như tro tàn nhìn Trình Ngôn.
Cô thỏa hiệp rồi, cô mới là người đầu óc đầy đen tối!
Trình Ngôn sửng sốt một chút, cười khẽ, giương mắt nhìn bốn phía, sau đó hơi cúi người xuống, dán vào lỗ tai Trì Dư nói:
“Trở về sẽ để cho em ăn.”
Trì Dư cố gắng giữ lại một chút thể diện cuối cùng: “Thật ra… ý của em là… ăn bất cứ thứ gì anh nấu.”
Trình Ngôn cố tình ‘ồ‘ một tiếng, lại lấy một chai gia vị bỏ vào giỏ hàng, giống như suy tư một lúc, lại nói: “Trở về sẽ để cho em ăn trực tiếp ở phòng khách.”
“Trình Ngôn, đủ rồi đấy, anh đừng có suy nghĩ lung tung nữa, trong đầu sắp biến thành màu đen rồi đấy!”
“Anh nói chúng ta ăn cơm ở phòng khách, có vấn đề gì sao.”
Trình Ngôn vẻ mặt vô tội.
Trì Dư mặt đã không còn sót lại chút gì, không được tự nhiên quay mặt đi, kéo khuỷu tay của Trình Ngôn đi sang bên cạnh.
Buộc phải chấm dứt chủ đề: “Đi thôi, đi mua vài gói khoai tây chiên.”
Trình Ngôn tùy ý để cho Trì Dư kéo đi, nhìn lỗ tai đỏ ửng của cô, khóe miệng anh bất giác nhếch lên.
Lúc thanh toán, Trình Ngôn vô cùng tự nhiên cầm lấy một hộp bαo ©αo sυ.
Trì Dư xấu hổ đến mức không biết nên nhìn đi đâu.
“Mã không hợp lệ.” một tiếng người máy lạnh như băng đột ngột vang lên.
Nhân viên thanh toán nhíu mày cảm thấy kỳ lạ, nói với Trình Ngôn: “Vui lòng làm mới lại mã thanh toán một lần nữa.”
Ngón tay Trình Ngôn gõ lại vài cái trên màn hình điện thoại di động.
“Mã không hợp lệ.”
Trì Dư thấy thế lập tức lấy điện thoại di động của mình ra: “Quẹt của tôi, quẹt của tôi đi.”
Trình Ngôn bình tĩnh bỏ điện thoại vào túi, lại cầm thêm hai hộp bαo ©αo sυ.
Trì Dư: “?!!”
Tên đàn ông cho má thừa nước đυ.c thả câu!
Thanh toán xong, Trình Ngôn một tay xách túi đồ đã mua sắm, tay còn lại dắt Trì Dư, hai người cùng nhau đi bộ về chung cư.
Trên đường đi, Trình Ngôn thấy Trì Dư không nói gì liền hỏi: “Em đang suy nghĩ cái gì vậy?”
“Nếu biết trước em là người trả tiền, lúc ấy nhìn anh lấy nhiều gia vị như vậy, đáng lẽ ra em nên cản anh lại.”
“Chẳng lẽ không phải là do khoai tây chiên của em tương đối nhiều sao?”
“Em còn chưa nói đến sao anh lại cầm nhiều…” Giọng nói của Trì Dư dần dần yếu ớt: “… bαo ©αo sυ.”
“Dù sao cũng phải cho em ăn no trước.”
Trì Dư: “…”
Cô cố ý hất tay Trình Ngôn ra, bước nhanh hơn đi về phía trước.
Trình Ngôn người cao chân dài, lập tức đuổi theo cầm lấy tay Trì Dư.
Trì Dư lại hất ra, Trình Ngôn lại cầm, lại hất ra, lại cầm…
Trì Dư thôi không náo loạn nữa, cười hì hì cùng Trình Ngôn đan mười ngón tay vào nhau.
Trầm mặc nửa ngày, cô mở miệng nói: “Anh có từng nghĩ nếu như không thể quay trở về vậy thì phải làm sao chưa?”
Trình Ngôn nắm chặt tay Trì Dư, bỏ vào túi áo khoác của mình.
“Không nghĩ tới.”
Bởi vì anh không bao giờ muốn xa cô.
“Ở nơi đó anh là tổng giám đốc tập đoàn Trình thị, hô mưa gọi gió, mà ở chỗ này thân không xu nào, thậm chí không có thân phận, em sợ anh không thể chấp nhận sự khác biệt lớn như vậy.”
Trình Ngôn khẽ mím môi: “Những thứ đó chẳng qua là đã được sắp đặt cả, không có bất kỳ ý nghĩa gì, bởi vì là nhân vật chính, cho nên làm hết thảy mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió. Kể từ khi bản thân anh bắt đầu có ý thức, anh đã là tổng giám đốc của Trình thị, có đôi khi đối mặt với tất cả những gì mình có được anh cũng sẽ đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy những thứ đó không phải thông qua nỗ lực của chính mình để có được, giống như vô duyên vô cớ bị nhét vào trong tay.”
Trình Ngôn nghiêng đầu, nhìn Trì Dư: “Nếu như có thể ở cùng một chỗ với em, làm một người bình thường bắt đầu lại từ đầu, như vậy cũng tốt.”
Một cuộc sống như vậy càng có ý nghĩa hơn.
Trì Dư cười nói một câu: “Sến súa!” Thân thể dựa vào cánh tay của Trình Ngôn, nhìn một túi mì ý trong túi đồ mua sắm ở siêu thị.
“Lát nữa trở về em muốn ăn mì ý sốt cà chua!”
Trình Ngôn nhếch khóe miệng ý cười: “Hửm? Không ăn anh à?”
“Trình Ngôn em khuyên anh nên một vừa hai phải thôi.”
Một mùi thơm thoang thoảng từ phòng bếp.
Trì Dư vừa định bước tới bàn ăn theo mùi thơm thì Trình Ngôn đã bưng một đĩa thức ăn đi vào phòng khách.
Hai đĩa mì ý được rưới lên trên nước sốt cà chua đặc biệt, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta không nhịn được chảy nước miếng.
Trì Dư dùng dĩa cuốn lên một miếng mì ý nhét vào trong miệng, cảm thấy hài lòng mỹ mãn gật đầu với Trình Ngôn.
“Nếu muốn bắt đầu lại từ một người bình thường, vậy thì anh đi làm đầu bếp đi, thật ngon miệng!”
Trình Ngôn nhướng mày, không đáp ứng cũng không cự tuyệt, chỉ hỏi ngược lại Trì Dư: “Em thật sự nghĩ như vậy sao?”
Trì Dư miệng nhai không ngừng, nghiêng đầu suy tư một hồi lâu, lắc đầu: “Không không không, vẫn là thôi bỏ đi, gương mặt này của anh phối hợp với tài nấu ăn này, ngộ nhỡ bắt được dạ dày của cô gái nào đó, em biết đi đâu khóc. Không được, em không cho phép anh đi làm đầu bếp.”
Trình Ngôn nghe được câu trả lời mong muốn, rốt cục hài lòng ăn một miếng mì.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu xuống đất, người anh yêu đang ở bên cạnh, trái tim giống như mặt trời của mùa đông vậy, thật ấm áp.
Trì Dư mỉm cười với Trình Ngôn, đột nhiên trở nên giả tạo.
Cô đưa cái nĩa trong tay đến trước mặt Trình Ngôn: “Haha, anh đút cho em ăn.”
Nghe Trì Dư yêu cầu, ánh mắt Trình Ngôn rơi vào túi đồ mua ở siêu thị còn chưa thu dọn trên bàn, cười một cách vô hại:
“Được.”
“Này” Trì Dư đưa cái nĩa trong tay đến gần hơn trước mặt Trình Ngôn. “À… ờ, anh định dùng của anh… Ừm! Không phải, ý em nói là…”
Khuôn mặt của Trình Ngôn ở trước mặt Trì Dư càng lúc càng lớn, cho đến khi cái miệng nói không ngừng bị bịt kín.
Đầu lưỡi quét qua, là vị cà chua, chua ngọt chua ngọt.
Đối mặt với kỹ thuật hôn của Trình Ngôn, Trì Dư đã không còn sức chống đỡ, đôi môi bị động mở ra, mặc cho anh làm bậy ở bên trong.
Sau một nụ hôn triền miên, Trình Ngôn rốt cục chịu buông tha cho đôi môi tê dại của cô.
Trì Dư mở to đôi mắt mơ hồ ra, có chút mê man, dưới thân đột nhiên lạnh lẽo, Trì Dư nhìn xuống, chiếc quần mặc ở đã bị kéo xuống.
Hai chân bị tách ra, trần trụi mở rộng, đối diện với cái tính khí thẳng tắp kia. Với kích thước ngạo nghễ đó, Trì Dư vừa nhớ tới cảm giác bị thứ này xâm chiếm, đùi có chút run rẩy, huyệt nhỏ lúc khép lúc mở, chảy ra hoa lộ.
Và cái người khởi xướng đang lấy hộp bαo ©αo sυ ra khỏi túi mua sắm.
“Phát hiện chưa, anh đã chọn ba loại thương hiệu khác nhau.”
Trình Ngôn ưỡn hông, từ từ tiến sâu vào trong huyệt khẩu, Trì Dư bị giày vò đến không có tâm tình đi phân biệt xem anh cầm bαo ©αo sυ thương hiệu nào, bất mãn hừ một tiếng.
Huyệt nhỏ gắt gao ngậm chặt phân thân của anh không cho ra ngoài, Trình Ngôn nhịn không được hít sâu một hơi, tiện tay cầm lấy một hộp bαo ©αo sυ, xé mở bao bì đeo vào.
Áp sát huyệt khẩu, thắt lưng dùng sức, ưỡn người tiến vào, Trì Dư không thể nói thành lời ngẩng đầu lên hưởng thụ giây phút thỏa mãn đó.
Trình Ngôn hôn lên khóe miệng Trì Dư: “Ngoan, bây giờ anh đến đút cho em ăn.”
Chương 23: Ăn anh
Sớm tinh mơ, Trình Ngôn và Trì Dư đã đi đến siêu thị. Sáng sớm, ngoại trừ hai người bọn họ, còn có mấy bác gái đến mua thức ăn.
Khi nhân viên bảo vệ nhìn thấy Trình Ngôn và Trì Dư biểu cảm của ông ấy tràn đầy vẻ ngạc nhiên: “Hiện tại người trẻ tuổi có thể dậy sớm được như vậy thật là hiếm có.”
Trình Ngôn đẩy giỏ hàng, Trì Dư khoác tay anh, đi dạo từng dãy kệ.
Đầu tiên bọn họ dừng chân ở khu vực gia vị thực phẩm, Trình Ngôn cầm một chai nước sốt lên cẩn thận xem ngày sản xuất trên nhãn, nguyên liệu sản xuất và các nội dung khác, giống như thể anh mới là người vợ có đức tính hiền lành, cần cù, tiết kiệm, mà Trì Dư thì đặt toàn bộ tâm tư ở kệ khoai tây chiên bên cạnh.
Trình Ngôn chọn mấy chai bỏ vào giỏ hàng, Trì Dư dựa vào vai anh.
“Đợi lát nữa về nhà định nấu cái gì?”
Trình Ngôn đẩy giỏ hàng đi về phía trước hai bước: “Em muốn ăn gì?”
“Ăn gì?”
Câu nói quen thuộc thường xuyên xuất hiện trong văn ngôn tình này khiến trong đầu Trì Dư lập tức nghĩ ra một chút sai sót.
Bình thường trong tiểu thuyết, nữ chính sẽ chủ động nấu ăn cho nam chính, trước khi nấu cơm đều hỏi nam chính ‘Anh muốn ăn cái gì?‘, nam chính sẽ nghiêm túc nói ‘ăn em‘, hơn nữa một bên chủ động tay chân với nữ nhân, sau đó chính là haha… ngoài ‘ăn em‘, còn có một phiên bản ‘ăn phía dưới‘…
Trì Dư bất giác lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, nhưng trong nháy mắt đã thu lại biểu cảm.
Dừng lại!
Không được nghĩ nữa!
Trình Ngôn thấy Trì Dư không trả lời, còn tưởng rằng cô không nghe thấy, lại hỏi lại một lần nữa.
“Em muốn ăn cái gì, hả?”
“Ăn anh.”
Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, lời đã thốt ra, vẻ mặt của Trì Dư như tro tàn nhìn Trình Ngôn.
Cô thỏa hiệp rồi, cô mới là người đầu óc đầy đen tối!
Trình Ngôn sửng sốt một chút, cười khẽ, giương mắt nhìn bốn phía, sau đó hơi cúi người xuống, dán vào lỗ tai Trì Dư nói:
“Trở về sẽ để cho em ăn.”
Trì Dư cố gắng giữ lại một chút thể diện cuối cùng: “Thật ra… ý của em là… ăn bất cứ thứ gì anh nấu.”
Trình Ngôn cố tình ‘ồ‘ một tiếng, lại lấy một chai gia vị bỏ vào giỏ hàng, giống như suy tư một lúc, lại nói: “Trở về sẽ để cho em ăn trực tiếp ở phòng khách.”
“Trình Ngôn, đủ rồi đấy, anh đừng có suy nghĩ lung tung nữa, trong đầu sắp biến thành màu đen rồi đấy!”
“Anh nói chúng ta ăn cơm ở phòng khách, có vấn đề gì sao.”
Trình Ngôn vẻ mặt vô tội.
Trì Dư mặt đã không còn sót lại chút gì, không được tự nhiên quay mặt đi, kéo khuỷu tay của Trình Ngôn đi sang bên cạnh.
Buộc phải chấm dứt chủ đề: “Đi thôi, đi mua vài gói khoai tây chiên.”
Trình Ngôn tùy ý để cho Trì Dư kéo đi, nhìn lỗ tai đỏ ửng của cô, khóe miệng anh bất giác nhếch lên.
Lúc thanh toán, Trình Ngôn vô cùng tự nhiên cầm lấy một hộp bαo ©αo sυ.
Trì Dư xấu hổ đến mức không biết nên nhìn đi đâu.
“Mã không hợp lệ.” Một tiếng người máy lạnh như băng đột ngột vang lên.
Nhân viên thanh toán nhíu mày cảm thấy kỳ lạ, nói với Trình Ngôn: “Vui lòng làm mới lại mã thanh toán một lần nữa.”
Ngón tay Trình Ngôn gõ lại vài cái trên màn hình điện thoại di động.
“Mã không hợp lệ.”
Trì Dư thấy thế lập tức lấy điện thoại di động của mình ra: “Quẹt của tôi, quẹt của tôi đi.”
Trình Ngôn bình tĩnh bỏ điện thoại vào túi, lại cầm thêm hai hộp bαo ©αo sυ.
Trì Dư: “?!!”
Tên đàn ông cho má thừa nước đυ.c thả câu!
Thanh toán xong, Trình Ngôn một tay xách túi đồ đã mua sắm, tay còn lại dắt Trì Dư, hai người cùng nhau đi bộ về chung cư.
Trên đường đi, Trình Ngôn thấy Trì Dư không nói gì liền hỏi: “Em đang suy nghĩ cái gì vậy?”
“Nếu biết trước em là người trả tiền, lúc ấy nhìn anh lấy nhiều gia vị như vậy, đáng lẽ ra em nên cản anh lại.”
“Chẳng lẽ không phải là do khoai tây chiên của em tương đối nhiều sao?”
“Em còn chưa nói đến sao anh lại cầm nhiều…” Giọng nói của Trì Dư dần dần yếu ớt: “… bαo ©αo sυ.”
“Dù sao cũng phải cho em ăn no trước.”
Trì Dư: “…”
Cô cố ý hất tay Trình Ngôn ra, bước nhanh hơn đi về phía trước.
Trình Ngôn người cao chân dài, lập tức đuổi theo cầm lấy tay Trì Dư.
Trì Dư lại hất ra, Trình Ngôn lại cầm, lại hất ra, lại cầm…
Trì Dư thôi không náo loạn nữa, cười hì hì cùng Trình Ngôn đan mười ngón tay vào nhau.
Im lặng nửa ngày, cô mở miệng nói: “Anh có từng nghĩ nếu như không thể quay trở về vậy thì phải làm sao chưa?”
Trình Ngôn nắm chặt tay Trì Dư, bỏ vào túi áo khoác của mình.
“Không nghĩ tới.”
Bởi vì anh không bao giờ muốn xa cô.
“Ở nơi đó anh là tổng giám đốc tập đoàn Trình thị, hô mưa gọi gió, mà ở chỗ này người không xu dính túi, thậm chí không có thân phận, em sợ anh không thể chấp nhận sự khác biệt lớn như vậy.”
Trình Ngôn khẽ mím môi: “Những thứ đó chẳng qua là đã được sắp đặt cả, không có bất kỳ ý nghĩa gì, bởi vì là nhân vật chính, cho nên làm hết thảy mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió. Kể từ khi bản thân anh bắt đầu có ý thức, anh đã là tổng giám đốc của Trình thị, có đôi khi đối mặt với tất cả những gì mình có được anh cũng sẽ đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy những thứ đó không phải thông qua nỗ lực của chính mình để có được, giống như vô duyên vô cớ bị nhét vào trong tay.”
Trình Ngôn nghiêng đầu, nhìn Trì Dư: “Nếu như có thể ở cùng một chỗ với em, làm một người bình thường bắt đầu lại từ đầu, như vậy cũng tốt.”
Một cuộc sống như vậy càng có ý nghĩa hơn.
Trì Dư cười nói một câu: “Sến súa!” Cơ thể dựa vào cánh tay của Trình Ngôn, nhìn một túi mì ý trong túi đồ mua sắm ở siêu thị.
“Lát nữa trở về em muốn ăn mì ý sốt cà chua!”
Trình Ngôn nhếch khóe miệng ý cười: “Hửm? Không ăn anh à?”
“Trình Ngôn em khuyên anh nên một vừa hai phải thôi.”
Một mùi thơm thoang thoảng lan ra từ phòng bếp.
Trì Dư vừa định bước tới bàn ăn theo mùi thơm thì Trình Ngôn đã bưng một đĩa thức ăn đi vào phòng khách.
Hai đĩa mì ý được rưới nước sốt cà chua đặc biệt lên trên, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta không nhịn được chảy nước miếng.
Trì Dư dùng dĩa cuốn lên một miếng mì ý nhét vào trong miệng, cảm thấy hài lòng mỹ mãn gật đầu với Trình Ngôn.
“Nếu muốn bắt đầu lại từ một người bình thường, vậy thì anh đi làm đầu bếp đi, anh nấu rất ngon!”
Trình Ngôn nhướng mày, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ hỏi ngược lại Trì Dư: “Em thật sự nghĩ như vậy sao?”
Trì Dư miệng nhai không ngừng, nghiêng đầu suy tư một hồi lâu, lắc đầu: “Không không không, vẫn là thôi bỏ đi, gương mặt này của anh phối hợp với tài nấu ăn này, ngộ nhỡ bắt được dạ dày của cô gái nào đó, em biết đi đâu khóc. Không được, em không cho phép anh đi làm đầu bếp.”
Trình Ngôn nghe được câu trả lời như mong muốn, cuối cùng cũng hài lòng ăn một miếng mì.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu xuống đất, người anh yêu đang ở bên cạnh, trái tim giống như mặt trời của mùa đông vậy, thật ấm áp.
Trì Dư mỉm cười với Trình Ngôn, đột nhiên trở nên giả tạo.
Cô đưa cái dĩa trong tay đến trước mặt Trình Ngôn: “Haha, anh đút cho em ăn.”
Nghe Trì Dư yêu cầu, ánh mắt Trình Ngôn rơi vào túi đồ mua ở siêu thị còn chưa thu dọn trên bàn, cười một cách vô hại:
“Được.”
“Này.” Trì Dư đưa cái dĩa trong tay đến gần hơn trước mặt Trình Ngôn. “À… ờ, anh định dùng của anh… Ừm! Không phải, ý em nói là…”
Khuôn mặt của Trình Ngôn ở trước mặt Trì Dư càng lúc càng lớn, cho đến khi cái miệng nói không ngừng bị bịt kín.
Đầu lưỡi quét qua, là vị cà chua, chua ngọt chua ngọt.
Đối mặt với kỹ thuật hôn của Trình Ngôn, Trì Dư đã không còn sức chống đỡ, đôi môi bị động mở ra, mặc cho anh làm bậy ở bên trong.
Sau một nụ hôn triền miên, Trình Ngôn rốt cục chịu buông tha cho đôi môi tê dại của cô.
Trì Dư mở to đôi mắt mơ màng ra, có chút mê man, dưới thân đột nhiên lạnh lẽo, Trì Dư nhìn xuống, chiếc quần mặc ở đã bị kéo xuống.
Hai chân bị tách ra, trần trụi mở rộng, đối diện với cái tính khí thẳng tắp kia. Với kích thước ngạo nghễ đó, Trì Dư vừa nhớ tới cảm giác bị thứ này xâm chiếm, đùi có chút run rẩy, huyệt nhỏ lúc khép lúc mở, chảy ra hoa lộ.
Và cái người khởi xướng đang lấy hộp bαo ©αo sυ ra khỏi túi mua sắm.
“Phát hiện ra chưa, anh đã chọn ba loại thương hiệu khác nhau.”
Trình Ngôn ưỡn hông, từ từ tiến sâu vào trong huyệt khẩu, Trì Dư bị giày vò đến không có tâm trạng phân biệt xem anh cầm bαo ©αo sυ thương hiệu nào, bất mãn hừ một tiếng.
Huyệt nhỏ gắt gao ngậm chặt phân thân của anh không cho ra ngoài, Trình Ngôn nhịn không được hít sâu một hơi, tiện tay cầm lấy một hộp bαo ©αo sυ, xé mở bao bì đeo vào.
Áp sát huyệt khẩu, thắt lưng dùng sức, ưỡn người tiến vào, Trì Dư không thể nói thành lời ngẩng đầu lên hưởng thụ giây phút thỏa mãn đó.
Trình Ngôn hôn lên khóe miệng Trì Dư: “Ngoan, bây giờ anh đến đút cho em ăn.”