Khó Có Thể Khống Chế

Chương 19: Chân Thật

Trình Ngôn trở về nhà.

“Bụp” một tiếng đèn được bật lên, căn nhà vốn dĩ tối tăm, trống trãi, nay bỗng chốc bừng sáng.

Từ hôm đó trở đi, Trình Ngôn cũng không khi nào ăn tối đúng giờ, dì Trầm vẫn cứ bày cơm lên bàn trước khi rời đi.

Tối nay dì Trầm chỉ làm món cháo đơn giản, Trình Ngôn dừng chân trước bàn một hồi lâu.

Cô nói, cô thích ăn nhất là món cháo dì Trầm nấu, cũng không biết khi đó cô nói như vậy có phải để lừa anh hay không, nhưng Trình Ngôn lại ghi nhớ nó.

Cuối cùng Trình Ngôn cũng không ăn miếng nào, đi lên lầu trở về phòng.

Cửa vừa mở ra, mùi rượu và thuốc lá nồng nặc xộc thẳng vào mũi cậu. Đèn điện chiếu sáng cả căn phòng, cũng chiếu sáng vô số chai rượu rỗng nằm lăn lóc trên sàn.

Mấy hôm trước, dì Trầm nghĩ cậu Trình và Tô tiểu thư không có ở nhà nên muốn vào dọn dẹp căn phòng, nhưng không ngờ lại thấy cậu Trình đang ôm cơ thể lạnh ngắt của Trì Dư nguyên cả một đêm, dọa dì Trầm lúc đó không dám đi vào kinh động, nên sau đó nếu không có sự yêu cầu của cậu Trình thì dì cũng không dám vào dọn dẹp.

Trình Ngôn đi đến giường thì vấp phải chai rượu, loạng choạng ngã xuống đất.

Trên tủ ở đầu giường còn nửa chai Whisky và một cuốn sách, Trình Ngôn cầm lên rồi ngẩng đầu uống liền một mạch, cái cảm giác cay nồng chạy dọc xuống thực quản, nhưng anh không cau mày một chút nào, rất nhanh chai rượu đã chạm đáy rồi bị anh thẳng tay ném qua một bên.

Dưới tác dụng của rượu, Trình Ngôn dựa vào cạnh giường rồi ngủ thϊếp đi, qua một lúc lâu thì cảm giác đau bụng buộc anh phải loạng choạng đứng dậy đi vào phòng tắm.

Anh đưa mặt vào bồn vệ sinh, và những gì anh nôn ra đều toàn là rượu, axit từ dạ dày trào ngược trở ra, có cảm giác toàn bộ phần ngực và phần bụng nóng ran, cực kỳ khó chịu.

Thế mà, kể từ ngày sau khi Trì Dư bỏ đi, Trình Ngôn ngày nào cũng trải qua dáng vẻ như thế này.

Sự đày đọa của thể xác còn dễ chịu hơn là sự giày vò về tinh thần, tê liệt đi vì rượu thì ít nhất cũng có thể ngủ được một hai tiếng.

Nôn đến khi nào không còn gì để nôn nữa, Trình Ngôn nhấn nút xả rồi quay trở lại giường.

Trên giường có một cuốn sách.

Anh cầm lấy nó, lật lui lật tới, đọc đi đọc lại, những trang sách đã bị anh lật đến nỗi nhàu nát, chỉ là không biết nên làm thế nào để được gặp lại cô.

Nỗi uất hận dồn nén trong tim, cô đơn, suy nghĩ trong chốc lát muốn thổi bùng lên, Trình Ngôn nắm lấy góc của vài trang giấy, muốn xé bỏ quyển sách này.

Ngay khi anh định xé nó đi, thì tất cả những dòng chữ trước mắt bỗng chốc tan biến.

Anh từ từ buông lỏng tay ở các trang sách ra, vết nhăn nhúm vẫn còn hằn sâu trên đó.

Trình Ngôn lại dở sách ra một lần nữa, một chữ cũng không thấy đâu, đôi mắt anh bỗng sáng bừng lên, và cảm thấy mơ màng.

Anh đặt sách xuống đất, ngồi đợi khá lâu nhưng chẳng thấy bóng một ai.

Anh nhìn vào sách rồi ngốc nghếch gọi “Trì Dư”, rồi lại đợi một lúc lâu cũng không có bất cứ ai trả lời.

Trình Ngôn không biết nên làm gì, rõ ràng là anh có hi vọng, nhưng chẳng thể nào biết hi vọng này sẽ đến bằng cách nào.

Cảm giác thất vọng bao trùm lấy anh. Trình Ngôn ngồi dựa lưng vào thành giường, co một đầu gối lại, một tay chống lên đầu gối, trầm ngâm buồn bã nhìn chằm chằm vào sách.

Một lúc sau, Trình Ngôn lấy trong túi áo một cây bút dùng ở văn phòng ra viết lên sách hai chữ mà anh đã khắc sâu bấy lâu “Trì Dư”.

‘Trì Dư, bây giờ em đang ở đâu? Em đang làm gì?’

‘Anh thật sự rất nhớ em.’

Ngay lập tức, hai chữ “Trì Dư” trên sách phát ra một ánh sáng rực rỡ, tia sáng càng lúc càng lan rộng ra, cho đến khi nó ôm trọn lấy cả thân thể Trình Ngôn.

Ánh sáng chói lòa bỗng chốc biến mất, cuốn sách rơi xuống đất, cả một khoảng không gian căn phòng rộng lớn, trống rỗng.

Tia sáng từ trên cao bao lấy anh, từ từ tản ra, một ngọn đèn khác lạ trong nhà chiếu thẳng vào mắt Trình Ngôn.

Vầng sáng trắng biến mất, Trình Ngôn đã hoàn toàn nhìn rõ hiện trạng trước mắt mình.

Đây là một căn phòng xa lạ, có một cái giường, một tủ sách dựa vào tường, căn bản là chẳng có gì cả, có một vài quyển sách nằm rải rác trên sàn, có một cô gái ngồi giữa phòng, lưng quay về Trình Ngôn, đầu cúi xuống, lưng khẽ run lên, hình như đang thổn thức.

“Trì Dư”

Người đang ngồi trên đất bất giác ngẩng đầu lên, ngây người ra một hồi lâu, rồi quay lại một cách chầm chậm.

Đôi mắt như bị che phủ bởi một lớp sương mù, mơ hồ không nhìn rõ người trước mặt. Nhưng hình bóng đó, dáng dấp đó, Trì Dư đã quá quen thuộc.

Cô ngồi sững sờ một lúc, từng dòng nước mắt từ trong khóe mắt cứ thế mà tuôn ra, dáng vẻ của người đó dần dần hiện rõ.

“Trình Ngôn…”

Trì Dư đứng dậy, lao về phía Trình Ngôn.

Cả cơ thể toàn mùi khó chịu của thuốc lá và rượu, nhưng Trì Dư vẫn cứ vùi đầu vào trước ngực anh. Đằng sau, đôi cánh tay mạnh mẽ đó lấy sức ôm ghì chặt cô vào lòng.

Trì Dư vừa khóc vừa nói bâng quơ: “Em rất nhớ anh… em tìm không thấy quyển sách đó, em đã tìm rất lâu, mọi ngóc ngách em đều tìm qua, chỉ là vẫn không tìm thấy nó…em nghĩ rằng, em sẽ không thể gặp được anh nữa… nếu không có quyển sách đó, em làm sao có thể đi gặp anh … em rất nhớ anh… Trình Ngôn…

Anh cũng đang nghĩ cách để đi gặp em… Anh cũng rất nhớ em…

Trình Ngôn vội ôm lấy khuôn mặt của Trì Dư rồi hôn lên.

Nụ hôn quá mãnh liệt, không cẩn thận đập vào răng cô, Trì Dư đau quá khẽ cau mày, môi dưới của cô rỉ ra một chút máu. Trình Ngôn đưa lưỡi liếʍ vào vết thương đó, vị của gỉ sắt ở đầu lưỡi lan rộng cả khoang miệng, sau đó anh đưa lưỡi thâm nhập vào lãnh địa của đối phương, rồi ở bên trong khuấy đảo cả trời đất.

Chỉ có thể thông qua cách thức mãnh liệt như thế này, mới thực sự cảm nhận được sự chân thật rằng cô đang ở trong vòng tay của mình, không phải là mơ, cũng không phải giấc mơ thông qua sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của rượu mang đến.

Trì Dư mặc một chiếc váy ngủ, hai tay ôm lấy cổ Trình Ngôn, chiếc váy được kéo cao lên đến tận đùi.

Hai bàn tay tách nhau ra, lần xuống đặt lên hai bờ mông cứ thế mà nhào nặn, sau đó đi sâu vào trong váy xé toạc chiếc qυầи ɭóŧ rồi thả cho nó rơi xuống mắt cá chân của Trì Dư, một ngón tay đưa vào khe hở của mông và từ từ di chuyển xuống dưới.

Đầu ngón tay tiến nhanh đếnhuyệt đạo, người nằm trong vòng tay khẽ run lên, tiếng rêи ɾỉ tràn đến miệng của Trình Ngôn.

Tay khác của Trình Ngôn ôm eo Trì Dư rồi áp sát người cô vào ngực anh.

Ngón tay vẫn cứ tiếp tục hướng xuống bên dưới, đột ngột trượt đến sát mép của huyệt đạo, đã có chút ấm ướt, sau đó lại ấn mạnh hơn nữa.

Nhờ vào sự bôi trơn này, dễ dàng đi vào bên trong huyệt đạo mà không gặp sự trở ngại nào. Từng lớp thịt mềm mại bên trong ngậm chặt ngón tay của Trình Ngôn, vừa nóng vừa ướt.

Tâm trí của Trì Dư bị ngắt quãng, hoàn toàn không có cách nào tập trung đáp trả lại nụ hôn của Trình Ngôn, ngón tay xâm nhập vào bên trong cơ thể cô, khiến cô không thể di chuyển lên xuống được.

“Uh..huh…”

Được rồi, anh không muốn tiếp tục đợi nữa.

Anh rút tay ra, chỉ là có chút khó khăn, anh vỗ vào mông Trì Dư: “Thả lỏng nào, anh cần lấy tay mình ra trước.”

Cái vỗ đó, khiến đầu óc Trì Dư run lên, kẹp càng chặt hơn nữa, nằm ở trong lòng Trình Ngôn, cô lại rên lên vài tiếng nữa.

Trình Ngôn cúi xuống áp chặt môi lên Trì Dư, ngậm lại, rồi không mạnh không nhẹ cắn cô một cái, như để trừng phạt cơ thể cô vì không chịu nghe lời.

Trình Ngôn nâng một chân của Trì Dư lên, cái chân đó bị cánh tay anh gấp lại, lơ lửng giữa không trung để lộ huyệt đạo trần trụi mở ra, anh dùng chút lực để rút tay ra, ngay lập tức anh cởi cúc quần mình và phóng tất cả những thứ đó ra.

Anh không cởi hết quần mình, Trì Dư hơi nghiêng người dựa vào người anh mà thở hổn hển. Trình Ngôn cầm cái thứ to lớn đó muốn đi thẳng vào huyệt đạo của cô.

Anh không muốn màn dạo đầu chậm chạm như thế này, anh thực sự chỉ muốn nhanh chóng chiếm lấy hết cơ thể cô.

Anh di chuyển nó đến áp vào cái nơi nhỏ nhắn ấy, Trình Ngôn lập tức hít vào một hơi, nghiến răng lại, tiến hành xâm nhập hết vào bên trong, tại nơi chật hẹp đó, anh cố mở ra một khe hở để đưa thứ đó tiếp cận thành tử ©υиɠ.

“Aaa!”

Trì Dư quằn quại ngẩng đầu lên, đầu ngón tay run run, đau đến nỗi chết đi sống lại.

Trình Ngôn đưa tay cô lên miệng, rồi nhẹ nhàng hôn tới tấp.

Cảm giác bị siết chặt chưa từng trải qua này khiến Trình Ngôn cảm thấy đau.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Trì Dư nhăn lại vì mình, Trình Ngôn cuối cùng cũng có cảm giác chân thật.

Anh nâng đầu Trì Dư lên hôn, hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cô, từng giọt, từng giọt rồi liếʍ đi.

‘Trì Dư là của anh, mãi mãi chỉ thuộc về anh.’