Tay Ôm Vợ Tay Ôm Con

Chương 18: Bảy Năm

Hứa Chính Phong gấp ga gấp gáp chạy đến bệnh viện tìm con trai mình, trên đường đi quản gia Bạch thông báo bảo rằng tai nạn xảy ra do chiếc xe kia mất phanh, đâm vào xe taxi mà Hứa Chính Luân ngồi đó. Vì đâm từ phía sau nên thằng bé bị thương nặng nhất, còn người tài xế kia không sao.

Anh đứng ở ngoài phòng cấp cứu đi qua đi lại, chấp tay cầu nguyện cho thằng bé không sao. Đứa con trai của anh…làm ơn…

Lúc này y tá chạy ra, hô lớn:” Đứa bé mất máu quá nhiều, bệnh viện không đủ máu, người nhà có ai chung nhóm máu với bệnh nhân không?”.

Hứa Chính Phong nghe xong đơ người, anh không cùng nhóm máu với Hứa Chính Luân. Người cùng là…Lý Tiểu San. Đứng nhìn cô y tá, anh siết chặt tay, cuối cùng quay đầu nói với quản gia:” Cho người đi đón Lý Tiểu San “.

“ Đưa cô ấy đến đây “.

Quản gia liền chấp hành làm theo, bây giờ tính mạng của cậu chủ nhỏ là quan trọng nhất.

“ Mười phút nữa mẹ thằng bé sẽ đến, mong cô duy trì tình hình hiện tại giúp tôi “.

Y tá gật đầu đồng ý.



Lý Tiểu San bất ngờ bị lôi đến bệnh viện, cô chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy Hứa Chính Phong đứng ở đó, thấy cô đã đến anh chạy lại, nắm lấy vai cô:” Làm ơn, cứu thằng bé “.

“ Chỉ có em lúc này mới cứu được nó thôi “ Anh nói.

“ Khoan…khoan đã “.

“Mời người nhà đi theo tôi “ Nữ y tá đứng đó hối thúc. Lý Tiểu San thấy vậy, tình thế cấp bách, cô không biết chuyện gì đang nhưng xem ra đang cần cô cứu người rồi. Cô đẩy anh ra, nhanh chóng đi theo nữ y tá kia.

Hứa Chính Phong nhìn cô đang chạy đi, anh nắm chặt tay, anh xin lỗi…

Anh thật sự xin lỗi vì đã lừa dối em!



Một lúc sau Lý Tiểu San quay lại. Cô nhìn anh đang suy sụp tinh thần ngồi bệch ở đó, cô đi đến ngồi cạnh anh:” Người bên trong là người nhà của anh sao?”.

Hứa Chính Phong gật đầu.

“ Là Chính Luân “ Anh nói.

Lý Tiểu San tròn xoe mắt nhìn anh, anh vừa nói gì chứ? Là Chính Luân sao? Không phải thằng bé lúc nãy ra về còn…

“ Anh…anh nói gì thế…”.

“ Chính Luân bị tai nạn, y tá bệnh viện đã gọi cho tôi. Vừa đến họ bảo thằng bé mất máu quá nhiều nên tôi mới cho người đi đón em “ Hứa Chính Phong nhìn cô bảo.

“ Làm sao…anh biết nhóm máu của tôi?”.

“ Chính Luân…là gì của anh?”.

Hứa Chính Phong nhìn cô, cô cảm thấy anh sắp nói điều gì đó giống bí mật động trời, mắt vẫn mở to nhìn thẳng anh.

Hứa Chính Phong cũng biết rõ không giấu được nữa, đã đến nước này rồi thì.

“ Thằng bé…là con của tôi!”.



Bốn tiếng sau.

Hứa Chính Luân qua cơn nguy kịch, vì bị thương quá nặng, bác sĩ bảo cũng không biết khi nào thằng bé tỉnh dậy được. Người nhà được phép vào thăm, Lý Tiểu San cả đêm không ngủ, ngồi bên giường nắm lấy tay thằng bé, đợi nó tỉnh dậy…gọi mình là mẹ!

Ngồi một lúc lâu cô ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Hứa Chính Phong, cô lao đến đánh anh:” Tại sao? Tại sao anh lại không nói sớm hả?”.

Ở trước phòng cấp cứu, anh đã nói mình chính là bạn trai cũ của cô, còn Hứa Chính Luân là đứa con trai cô đã sinh ra ở bảy năm trước. Khi nghe xong, Lý Tiểu San cứng đờ người, nửa tin nửa không, cho đến khi quản gia Bạch đưa bản xét nghiệm ADN ra cô mới chấp nhận những chuyện anh nói.

Bảy năm trước, cô và anh đã quen nhau. Cả hai qua lại, đối với anh cô chỉ là người chơi qua đường, còn với cô anh chỉ là tên bạn trai mua vui. Nào ngờ cô mang thai đầy bất ngờ, làm mẹ đơn thân ở tuổi  quá trẻ lại không chồng bên cạnh, cô liền chạy đến tìm anh, nói mình đã có con với anh. Nào ngờ lúc đó tuổi trẻ của Hứa Chính Phong đầy dại dột, suy nghĩ không đến đâu. Khi ấy anh không muốn bị trói buộc bởi trách nhiệm và hôn nhân, chối khăng khăng đứa nhỏ này. Lý Tiểu San lúc đó rất hận anh, nhưng cô vẫn cố gắng sinh con trai mình ra.

Nhà họ Lý không chấp nhận đứa cháu này, khi sinh xong ở viện một thời gian, cô bắt xe về nhà, mong gia đình giúp đỡ mình, cưu mang đứa nhỏ. Nào ngờ trên đường về thì xảy ra tai nạn, khi cô tỉnh lại chỉ thấy trống vắng cái gì đó, thiếu một thứ quan trọng, kí ức về anh, về đứa con này đều biến mất khỏi đầu cô.

Cứ thế đã bảy năm, vậy mà bây giờ…

Hứa Chính Phong để cô đánh mình, đánh đến mệt thì cô trượt dài xuống, anh ôm lấy cô, vỗ về:” Anh xin lỗi vì giấu diếm em. Nhưng anh…”.

“ Anh im đi “ Lý Tiểu San quát lên, cả hành lang bệnh viện chỉ nghe thấy giọng cô.

Nước mắt đầm đìa rơi xuống, cô nắm lấy vai anh, lắc mạnh:” Tại sao? Tại sao suốt bảy năm trời anh mới tìm tôi? Mới cho con đến gặp tôi?”.

“ Anh muốn cái gì ở tôi lúc này? Anh muốn gì?”.

“ Anh nói đi “.

Hứa Chính Phong khó xử, anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Chỉ biết cúi đầu rồi nói nhỏ:” Anh xin lỗi…”.

Thời gian qua anh không đi tìm cô đều có lí do cả. Mà lí do chính đáng nằm ở Hứa Chính Luân con trai anh!