Cô biết cha và mẹ từng là bạn thời trung học. Họ đã có một thập kỷ tốt đẹp bên nhau trước khi cha cô phát hiện mẹ cô nɠɵạı ŧìиɧ với một trong những đối tác kinh doanh của bố cô. Cha cô ly hôn và sống với đám mây phản bội bao bọc lấy trái tim người đàn ông này. Và cô đã không nghe ngóng hoặc nói chuyện với mẹ kể từ đó.
Cô cũng đã thấy cha mình hẹn hò vài lần trong quá trình cô lớn lên, nhưng Lạc Gia Minh chưa bao giờ tìm được một người có thể gắn bó lâu dài. Vì vậy, ngay cả khi cô ghê tởm Tô Tuyết và thấy cô ấy quá non nớt, nhưng cô ấy vẫn khiến cha cô hạnh phúc, và đó là tất cả những gì cô quan tâm.
Cô lại dời ánh mắt tập trung vào cha mình, người đang đứng đầy kiêu hãnh bên cạnh cô dâu mới của ông. Cô nhìn cách ông ấy nhìn chằm chằm xuống cô dâu, khóe miệng nhếch lên đầy tự hào. Cô muốn một ngày nào đó, một người đàn ông sẽ nhìn cô như thế , yêu thương chiều chuộng cô hết mực.
“Mặc dù cô ta rất đẹp,” Trương Dĩnh thì thầm và nhìn chằm chằm qua sảnh tiếp tân.
“Ừ, cô ta xinh đẹp, nhưng điều đó không phủ nhận sự thật rằng cô ta là một kẻ xấu xa.”
Cô lại nhìn chằm chằm vào Tô Tuyết. “Cô ta hoàn toàn không có quyền lên tiếng về việc mình ở đó và thăm baba. Mình cũng không muốn nhìn thấy cảnh cô ta thân mật với ông ấy, thực sự rất khó chịu đó bà nội Trương của mình."
Trương Dĩnh mở to mắt nhìn tôi. “Cô ta dám làm vậy trước mặt cậu?”
"Đương nhiên là vậy, cô ta cố tình câu dẫn ba mình khi mình có mặt ở đó. Đúng là đê tiện."
Rượu bắt đầu chảy trong người cô, làm cho những vết thương lòng của cô dần dần dịu đi. Từ việc mẹ cô nɠɵạı ŧìиɧ đã khiến cô cực kỳ đau đớn, đến việc cha cô cưới bạn cô khiến Lạc An có chút khó thở. Ban đầu khi không chấp nhận được, cô có cảm giác như mình bị bỏ rơi, không ai quan tâm đến cảm xúc của cô.
“Mình biết điều đó cũng khiến ba mình hơi khó chịu, khi đó ông ấy nhìn mình với ánh mắt ngượng ngùng và cũng khó xử.”
Cô uống cạn ly sâm panh thứ hai, đặt nó lên quầy và nhìn xung quanh để tìm một người phục vụ khác. Mặt cô đỏ bừng, cô chạm vào má mình, cảm thấy hơi ấm truyền qua.
“Nhưng phải công nhận anh họ của Tô Tuyết thật đẹp trai” người bạn thân nhất của cô lầm bầm.
Ánh mắt của cô chuyển sang Tô Nhất Văn, một người cô chưa bao giờ gặp gỡ nhưng đã nghe qua ít nhiều.
“Hắn là một tra nam chính hiệu đó." Cô nói. “Ngay cả sau khi anh ta tốt nghiệp, danh tiếng của anh ta về việc trêu đùa làʍ t̠ìиɦ với mọi cô gái đã trở thành huyền thoại.”
“Hử?” Trương Dĩnh có chút hứng thú, và môi cô hơi cong lên. "Tốt. Có nghĩa là anh ta không mong đợi gì hơn ở mình.” Cô ấy để lại ly sâm panh của mình, quay lại đối mặt với Lạc An và nhướng một bên lông mày có hình dáng hoàn hảo.
“Mình đố cậu đấy Dĩnh tỷ.” Cô dựa vào quầy bar cười nhìn Trương Dĩnh, Dĩnh tỷ là biệt danh cô hay gọi cô ấy một cách thân thiết.
Cô ấy kéo vạt áo xuống một chút, khe ngực lộ ra và sau đó tô son bóng lên. Dáng người Trương Dĩnh vô cùng hoàn hoản.Cô cười khúc khích khi cô ấy đi thơ thẩn về phía Tô Nhất Văn, hông cô ấy đung đưa nhiều đến mức cô tưởng bạn thân cô sắp ngã xuống trên đường đi.
Cô không có sức để nhìn cô bạn thân tán trai nữa, Lạc An rời khỏi chỗ ồn ào này đi tới phòng trang điểm. Cô đẩy cánh cửa đôi và đi vào phòng tắm. Rất may, ở đây tạm thời không có ai. Sau khi tắm xong Lạc An nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình.
Mái tóc đen được búi cao sành điệu, kiểu tóc mà Tô Tuyết đã chọn cho tất cả các phù dâu của mình. Cô đã rất ngạc nhiên khi cô ta nhờ cô làm phù dâu. Không muốn làm mất lòng ba nên cô đã đồng ý.