Cô Vợ Ngọt Ngào: Tổng Tài Anh Kiềm Chế Chút Đi

Chương 23: Nhà Tang Lễ

Ninh Kiều Kiều hơi lo lắng chạy về phía phòng giải phẫu, lúc ra khỏi cửa thang máy cô không cẩn thận bị trật chân.

“A!”

“Cẩn thận!” Lục Nghiêu vội vàng giơ tay đỡ Ninh Kiều Kiều và hỏi: “Cô Ninh, cô không sao chứ?”

“Tôi không sao.”

Ninh Kiều Kiều giật chân, mỉm cười cảm ơn với Lục Nghiêu rồi đi nhanh về phía cửa phòng giải phẫu.

Lục Nghiêu nhìn bóng lưng Ninh Kiều Kiều, anh ta lắc đầu thở dài rồi đuổi theo.

Khi Ninh Kiều Kiều vừa đến cửa phòng giải phẫu thì đèn trên cửa phòng phẫu thuật vừa tắt.

Điều này có nghĩa là ca phẫu thuật đã được xong và cô đã đến kịp thời!

Cánh cửa phòng mổ mở ra từ bên trong và các bác sĩ mặc quần áo phẫu thuật màu xanh nhạt xuất hiện ở cửa.

“Ai là người nhà của bệnh nhân?”

Bác sĩ tháo khẩu trang và hỏi.

“Là tôi!” Ninh Kiều Kiều vội vàng bước tới nhìn bác sĩ và: “Bác sĩ, Bà ngoại…của tôi sao rồi?”

Bác sĩ nhìn Ninh Kiều Kiều đang lo lắng, lại nhìn Lục Nghiêu ở phía sau cô rồi nói với Ninh Kiều Kiều: “Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức rồi.”

Ầm ầm!

Ninh Kiều Kiều như bị sét đánh!

“Anh... Anh đang nói cái gì vậy?” Ninh Kiều Kiều không nhìn bác sĩ với vẻ mặt không thể tin, ngay cả giọng nói cũng run lên.

“Khi bệnh nhân đến, đầu bị va đập mạnh, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, tôi xin lỗi.”

Vẻ mặt bác sĩ bình tĩnh, họ đã quen với sự sống và cái chết.

Ninh Kiều Kiều sững sờ nhìn bác sĩ, cô không chịu nổi lùi về phía sau hai bước, liên tục lắc đầu không chịu chấp nhận sự thật này.

“Không thể nào, không thể nào…không thể nào…”

Cô thì thầm với giọng đau khổ.

Ngay cả Lục Nghiêu, người luôn tự nhận mình không biết đồng cảm là gì cũng nhìn Ninh Kiều Kiều với ánh mắt thương hại.

“Đúng rồi, lúc phẫu thuật chúng tôi phát hiện trong lòng bệnh nhân có ôm một cái túi, bà ấy vẫn ôm chặt trong tay không buông, chúng tôi mất rất nhiều sức mới lấy ra được, y tá sẽ đưa cho cô sau.” Bác sĩ nói thêm.

Ninh Kiều Kiều nhìn cái miệng đang mở ra rồi đóng lại của bác sĩ, đầu cô nặng như bị búa đập vào, ánh mắt hốt hoảng chớp nháy, cả người mạnh mẽ ngã về phía sau!

“Cô Ninh!”

Trên hành lang vang lên tiếng la to của Lục Nghiêu.



Ninh Kiều Kiều có một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ cô nghe thấy mẹ Trương liên tục gọi cô, nhưng cho dù thế nào thì cô cũng không nhìn thấy mẹ Trương ở đâu.

Ninh Kiều Kiều cứ chạy, chạy liên lục trong lớp sương mù đen tối…

Lúc Ninh Kiều Kiều tỉnh lại, cả người nặng giống như đang đeo chì, ngay cả mở mắt cũng cảm thấy khó khăn.

“Cô Ninh, cô tỉnh rồi.”

Bên cạnh vng lên giọng nói của một người đàn ông.

Ninh Kiều Kiều quay đầu lại nhìn, cô sững sờ một chút, lúc này đầu óc không tỉnh táo mới phản ứng lại, là Lục Nghiêu.

“Anh Lục.”

Ninh Kiều Kiều mở miệng, giọng nói thô kệch khó nghe như cát đá.

Cô nhíu mày, chỉ cảm thấy cổ họng đau đớn như bị lửa đốt.

“Là tôi.” Lục Nghiêu đỡ Ninh Kiều Kiều dậy rồi đưa cho Ninh Kiều Kiều một ly nước.

Ninh Kiều Kiều nhận lấy ly nước rồi uống một ngụm cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn rất nhiều. Cô dừng một chút rồi nhìn Lục Nghiêu và hỏi: “Anh Lục, tôi ngất xỉu bao lâu rồi?”

“Một ngày một đêm.” Lục Nghiêu nói: “Bác sĩ nói thể lực của cô cạn kiệt nghiêm trọng, hơn nữa tinh thần lại bị đả kích. Tôi tưởng cô sẽ ngủ thêm một ngày nữa.”

Ninh Kiều Kiều giật mình, cô cúi đầu, ánh mắt lặng lẽ nhìn chiếc chăn, cũng không lên tiếng.

Lục Nghiêu nhìn Ninh Kiều Kiều một cái, từ bên cạnh lấy lấy một cái túi đưa cho Ninh Kiều Kiều.

Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn cái túi kia, hơi nghi ngờ nhìn Lục Nghiêu.

“Là của mẹ Trương để lại.” Lục Nghiêu nói.

Lục Nghiêu cũng giống như Úc Thiếu Mạc, đều xem qua tư liệu của Ninh Kiều Kiều, cho nên hiểu rất rõ mối quan hệ của cô.

Ninh Kiều Kiều giật mình đưa tay nhận lấy cái túi kia.

Là một cái túi đựng đồ rất bình thường làm bằng vải cotton và vải lanh dày; Túi màu xanh lá cây bây giờ đã bị thấm máu, sau khi máu khô thì có vẻ hơi cứng.

Ninh Kiều Kiều bình tĩnh nhìn chiếc túi, tay cầm túi dần dần siết chặt.

“Nghĩa trang của bà ấy cũng đã được chọn, chờ sau khi cô nhìn thấy thi thể rồi thì sẽ hỏa táng.” Lục Nghiêu nói.

Ninh Kiều Kiều lấy lại tinh thần, cô gật đầu rồi vén chăn xuống giường: “Tôi đi gặp bà ấy.”

Nhà tang lễ, nơi thường xuất hiện như một địa điểm kinh dị trong tiểu thuyết, đây là lần thứ hai Ninh Kiều Kiều đứng ở đây.

Lần đầu tiên là vì mẹ cô qua đời.

Thi thể của mẹ Trương cũng không đáng sợ, kỹ thuật của chuyên gia trang điểm rất tốt, thậm chí nhìn qua mẹ Trương còn trẻ hơn mấy tuổi so với lúc bà còn sống.

Ninh Kiều Kiều bình tĩnh nhìn thi thể bà Trương, đôi mắt bình tĩnh không có chút thần thái nào.

Trước khi đến, cô đã nhìn thấy túi đựng đồ với ba thứ bên trong.

Sổ tiết kiệm bị dính máu, 2.000 nhân dân tệ tiền mặt bị dính máu, và một cái bánh dâu tây đã thối rữa...

Bánh dâu tây yêu thích của cô.

“Có phải con không nên dẫn dì đi không?” Ninh Kiều Kiều bình tĩnh nhìn mẹ Trương, gằn từng chữ nói: “Nếu con không dẫn dì đi thì ít nhất bây giờ dì vẫn còn sống đúng không?”

“Tất cả là lỗi của con, là lỗi của con... Nếu con không đưa dì đi thì bây giờ dì vẫn còn sống; Nếu con không đi làm thêm ở quán bar thì muộn như vậy dì cũng sẽ không chạy ra ngoài tìm con.”

Cuối cùng Ninh Kiều Kiều cũng không kìm được mà chảy nước mắt.

Nhân viên nhà tang lễ thờ ơ nhìn một màn này, bọn họ đã nhìn đến tê dại không còn cảm giác nào nữa rồi.

“Cô ơi, đã đến giờ rồi.” Một nhân viên công tác đến nói.

Mặt Ninh Kiều Kiều đầy nước mắt nhìn mẹ Trương được nhân viên đưa vào lò lửa hừng hực.

Trong ngọn lửa đỏ bừng là gương mặt bình tĩnh thanh thản của mẹ Trương...

“Mẹ Trương!”

Ninh Kiều Kiều xông tới lại bị Lục Nghiêu ngăn lại.

“Mẹ Trương…”

Ninh Kiều Kiều bi thương gần như không đứng vững được.

...

Khi Ninh Kiều Kiều ra khỏi nhà tàng lễ thì trong tay cầm một cái hộp màu đen.

Bầu trời vừa mới bầu trời quang đãng vạn dặm bỗng nhiên âm u, mây đen che phủ cả mặt đất, gió dần dần trở nên lớn hơn.

“Cô còn có thể chịu được không?” Lục Nghiêu hơi lo lắng nhìn gương mặt không có chút máu của Ninh Kiều Kiều, rõ ràng là cô đau buồn quá mức..

“Tôi không sao.” Giọng nói của Ninh Kiều Kiều rất nhẹ nhàng, tay cầm hộp tro cốt chặt hơn một chút.

Cô muốn đưa mẹ Trương đi một đoạn đường cuối cùng nên không thể để cho người khác làm thay.

“Vậy đi thôi.” Lục Nghiêu nói.

Ninh Kiều Kiều lên xe, chiếc xe đưa cô đi về phía nghĩa trang.

Nghĩa trang mà Lục Nghiêu chọn cho mẹ Trương rất tốt, còn đặc biệt mời người đến làm việc, khóc tang.

Đây là một đám tang tuyệt đẹp, Ninh Kiều Kiều đứng ở phía trước nghe tiếng khóc bi thương xung quanh, ánh mắt bình tĩnh nhìn di ảnh trên bia mộ của mẹ Trương.

“Cô Ninh, điện thoại di động của cô đang đổ chuông.” Đột nhiên Lục Nghiêu đưa điện thoại cho Ninh Kiều Kiều.

Ninh Kiều Kiều định thần lại, cúi đầu nhìn số điện thoại phía trên, cô giật mình, sau đó đặt điện thoại lên để bên tai.

“Con điếm nhỏ kia tôi nói cho cô biết, cô lập tức đưa bà già kia về nhà ngay cho tôi! Bà ấy là người hầu của nhà họ Nhiễm chúng tôi! Cô có quyền gì để mà đưa ấy đi! Tôi nói cho cô biết mau đưa bà ấy quay về trong một tiếng nữa! Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!”

Giọng nói sắc bén của Triệu Mỹ Hoa như muốn đâm thủng màng nhĩ của con người.