Trở về phòng, Hạ Văn Cảnh mới nói với Lục Tuyết Dung: “Có lẽ ta không đáp được tốt bằng ca ca.”
Đây cũng là nói về chuyện thi đình.
Lục Tuyết Dung nghe xong, nhất thời cũng không biết phải trả lời làm sao.
Nếu như đáp: “Không sao đâu, chàng đã rất xuất sắc rồi.” thì giống như đã ngầm thừa nhận hắn không xuất sắc bằng đại ca.
Nếu như nói: “Chưa chắc, có lẽ chàng tốt hơn đại ca đấy.”, thì lại không thật lòng lắm, dù sao thì việc học hành của Hạ Văn Chương quả thực là mạnh hơn hắn ta một chút.
“Có mệt không?” Nàng ta dứt khoát không đáp, kéo hắn ngồi xuống, châm trà cho hắn: “Cả ngày hôm nay ta thật là mệt mỏi. Ở trong sân Đại tẩu trông coi cả một ngày.”
Hạ Văn Cảnh lập tức nói: “Nàng đã vất vả rồi.”
“Đại tẩu càng vất vả hơn, tẩu ấy đã chịu đau đớn cả một ngày.” Lục Tuyết Dung nói.
Hạ Văn Cảnh nghe đến chỗ này, cũng có chút do dự một lúc sau mới hỏi: “Đến lúc đó nàng cũng sẽ như vậy, phải không?”
“Ừ.” Lục Tuyết Dung gật đầu một cái, còn nói: “Trái lại thì cũng không phải đều giống nhau đâu. Có người sinh mau hơn một chút, có người sinh chậm hơn một chút. Đại tẩu là lần đầu sinh nở, như vậy thì cũng đã coi như là nhanh rồi.”
Hạ Văn Cảnh nghe vậy thì rất thổn thức, nói với nàng ta: “Đến lúc đó nàng phải nhanh hơn một chút mới được.”
“Cái này thì phải xem vận khí.” Lục Tuyết Dung mỉm cười.
Hai người nói chuyện một hồi, một chút suy sụp trên mặt của Hạ Văn Cảnh đã tan biến, lúc này Lục Tuyết Dung mới kéo lấy tay của hắn, nói: “Chàng không nên so sánh mọi thứ với Đại ca. Các chàng là những người khác nhau, chàng có sở trưởng của chàng. Đại ca có sở trường của Đại ca, sau này Tam đệ trưởng thành cũng sẽ có sở trường mà không ai trong chúng ta có thể sánh được.”
Hạ Văn Cảnh cụp mắt xuống, gật đầu một cái: “Ta biết rồi.”
Hắn ta học hành thì không bì kịp đại ca, nhưng võ nghệ thì tốt hơn Đại ca, điều này thì trong lòng hắn ta hiểu rất rõ.
Những nghi hoặc tích tụ hồi lâu, mấy ngày nay dần dần rõ ràng, hắn ta cũng có không biết bao nhiêu sự xấu hổ với người đầu ấp mặt gối, thấp giọng nói: “Đại ca quá xuất sắc, ta có chút không thích ứng được.”
Trước đây, mặc dù hắn ta cũng sẽ nói với mọi người rằng Đại ca của hắn ta rất xuất sắc, nhưng mà khi đại ca toát ra mị lực thật sự thì hắn ta mới hiểu được “Đại ca rất xuất sắc” nghĩa là gì.
Nghĩa là hào quang của hắn ta bị bao phủ lại một cách chắc chắn.
Trước đây, khi người khác nhắc đến Đại ca, sẽ nói rằng hắn là huynh trưởng của Hạ Văn Chương. Bây giờ khi những người khác nhắc đến, thì chính là Hầu phủ Đại công tử, Trường Thanh công tử.
Còn hắn ta chính là Hầu phủ Nhị công tử, là đệ đệ của Hạ Văn Chương.
Có một khoảng thời gian rất dài hắn ta không thích ứng lắm, bây giờ suy nghĩ lại một chút, hắn ta vô cùng xấu hổ.
“Ở trong mắt ta, chàng càng ngày càng xuất sắc.” Lục Tuyết Dung lập tức dỗ dành hắn ta: “Chàng càng ngày càng biết nói chuyện, lại còn ở bên cạnh Thái tử điện hạ mưu vô tích sự, hôm nay lại thi đậu công danh, sau này Thái điện tử sẽ chỉ có thể càng coi trọng chàng hơn.”
“Chàng còn có chí khí rộng lớn, chàng không gấp gáp mưu cầu danh lợi, bất hòa với các huynh đệ để tranh đoạt tước vị, vừa triển vọng lại vừa có khí phách, là đại trượng phu chân chánh!”
Hạ Văn Cảnh được nàng ta dỗ dành rất vui vẻ, một chút xấu hổ tồn tại ở trong lòng cũng đã tan biến mất. Vốn dĩ là hắn ta cũng không phải là người tinh tế, có được vẻ u sầu như vậy là đã vô cùng hiếm có rồi. Sau khi vui vẻ, lập tức ôm lấy tức phụ: “Chúng ta cũng sinh đứa bé đi!”
Ngày hôm sau là ngày chấm bài thi.
Một ngày sau nữa thì đến ngày dán thông báo.
Tất cả thí sinh đều sẽ được Hoàng thượng triệu kiến, công bố thứ hạng của kỳ thi và trao quan.
“Ta đi đây.” Trước khi sắp đi ra ngoài, Hạ Văn Chương hôn lên tay tức phụ một cái, lại hôn lên tay của khuê nữ một cái, trái tim vừa mềm nhũn lại vừa hăm hở.
Bây giờ hắn là đại trượng phu đội trời đạp đất, có thê nữ phải nuôi, bọn họ như hai ngọn lửa hừng hực, cháy ở sau lưng hắn, trao cho hắn dũng khí và ý chí chiến đấu trước nay chưa từng có.
Châu Châu ngủ, cũng không thể trả lời hắn, nhưng Vu Hàn Châu níu lấy vạt áo của hắn, lại kéo hắn tới một chút, in một cái lên trên gò má của hắn: “Chúng ta đợi chàng trở về.”
Lúc này Hạ Văn Chương mới hăm hở đi ra ngoài.
Hạ Văn Cảnh đi cùng với hắn.
Hầu gia phải thượng triều, cũng cùng đi ra ngoài. Trong nhà chỉ còn lại có ba nữ nhân, chỉ có một mình Vu Hàn Châu không tiện xuống giường, vì vậy hai người còn lại đã đi tới.
Hầu phu nhân sai nhũ mẫu ôm Tiểu Tam, Lục Tuyết Dung đi theo ở phía sau, đi vào Trường Thanh viện.
Sau khi ngồi xuống ở trong phòng, thì nói tới nói lui, chờ đợi tin tức.
Lục Tiểu Dung cũng không phải là khẩn trương lắm, nàng ta đã nghe Hạ Văn Cảnh nói thi không tốt lắm, cho nên là không cần nghĩ ngợi đến nhất giáp, chỉ cần có thể xếp hạng vào nhị giáp là được rồi.
Nếu như thật sự là ngay cả nhị giáp cũng không đủ trình độ, được Hoàng thượng ban cho xuất thân Tiến sĩ đồng, vậy thì cũng không có gì, dù sao thì Thái tử điện hạ vẫn nhằm vào hắn ta. Cho dù thế nào đi nữa cũng sẽ đạt được kết quả như ý, Lục Tuyết Dung không gấp.
Người mà nàng ta đã gả cho đã là Hầu phủ công tử, là nhân vật thượng lưu và hàng đầu ở trong cái xã hội này, còn có thể cầu cái gì nữa chứ?
Hầu phu nhân cũng không khẩn trương nhưng mà bà có chút phấn khích, tối hôm qua còn nói chuyện riêng với Hầu gia, liệu Đại nhi tử có thể được Trạng nguyên hay không?
Hầu gia bảo bà đừng suy nghĩ nhiều, thiên hạ có rất nhiều người tài giỏi, lão đại cũng chưa chắc là người có học thức nhất, có thể trúng vào nhất giáp là được.
Còn Nhị nhi tử, hai người đều không nói.
Ngược lại không phải là vì coi thường Nhị nhi tử, mà là hắn ta có Thái tử nhằm vào rồi, còn cần phải lo lắng cái gì nữa?
Rõ ràng là trong lòng rất mong đợi, nhưng Hầu phu nhân vẫn khuyên Vu Hàn Châu: “Dù Chương Nhi học hành tốt nhưng mà chưa chắc có thể đoạt lấy thứ hạng đầu. Nếu như thứ hạng không được như mong đợi, con cũng đừng thất vọng.”
Vu Hàn Châu lập tức cười nói: “Dù huynh ấy có thi được như thế nào đi nữa thì con cũng không thất vọng.”
Nếu như là trúng nhất giáp, vậy thì sẽ lưu kinh. Nếu như trúng nhị giáp, có thể đi lục bộ cũng có thể đi địa phương, cũng không tệ.
Còn tam giáp? Vậy thì không làm quan, ở nhà nuôi đứa trẻ thôi.
Gia cảnh của Hầu phu như vậy, không phải lo ăn lo uống. Chỉ nuôi tể tể thôi thì không vui sao?
Đến khi nuôi tể tể lớn lên, thì dẫn tể tể đi ra ngoài ngao du thiên hạ, thì có gì không tốt?
Hầu phu nhân nhìn thấy mặt mũi ôn hòa của nàng, cũng không có một tia gượng gạo nào, trong lòng lại càng vui vẻ. Đây mới là hào phóng, đây mới là chí khí!
Ba người vừa nói chuyện, thỉnh thoảng ánh mắt lại đảo qua bên ngoài, tựa hồ như thế này thì mới có thể nhìn thấy người làm tới báo tin.
Thời gian chầm chậm trôi qua, cuối cùng động tĩnh cũng tới!
“Báo—”
Đợi đến lúc tin tức truyền tới, trong phủ từ trên xuống dưới đều sôi sục!
Đại gia trúng đầu danh Trạng nguyên!
Nhị gia chính là hạng nhất trong nhị giáp!
Không còn gì có thể vinh quang như thế này nữa, cả ba con trai, trừ một đứa còn đang bú sữa mẫu thân, đều thi đậu Tiến sĩ, còn là đứng đầu bảng!
Trong lúc nhất thời, Hầu phu nhân cũng cảm thấy trước mặt hoa mắt, đứng cũng không vững, dùng sức siết chặt tay của Nhị nhi tức mới miễn cưỡng có thể đứng vững.
“Thưởng!”
Mở cửa ra, phàm là đến chúc mừng dù là hàng xóm, còn là người xa lạ, đại nhân hay hài đồng tất cả đều vơ lấy đống tiền lớn rồi tung ra.
Thường Thanh thư cục, sau khi Trần quản sự nhận được tin tức cũng sai người mang ra hai giỏ tiền đồng lớn để ban thưởng cho người được chúc mừng, hơn nữa còn không quên nói một câu: “Đây là tiền bạc trong phủ, không liên quan đến khoản của Thường Thanh thư cục.”
Nhưng mà ai lại có thể nghi ngờ chứ? Trương mục của Thường Thanh thư cục viết rất rõ ràng, ngay cả một văn tiền cũng chẳng thể được giấu diếm.
Bởi vì hai huynh đệ Hạ Văn Chương và Hạ Văn Cảnh đều rất có tiền đồ làm cho Hầu gia cũng bị người ta lôi kéo nói chuyện, mấy đồng liêu muốn kết thân với ông, gả nữ nhi nhà mình cho con trai của ông, không câu nệ là người nào.
Cả hai con trai của ông đều đã thành hôn. Đây là muốn đưa làm thϊếp? Hầu gia xua tay một cái để từ chối: “Tổ tiên có lệ đến tới năm bốn mươi tuổi mới được nạp thϊếp, xin thứ lỗi.”
Có mấy người còn muốn khuyên nữa, nạp một thϊếp mà thôi, bọn họ sẽ cho của hồi môn phong phú, sao mà lại không làm chứ?
Hàu gia nghe rất phiền, ngày vui mà lại động thủ thì cũng không tốt, vừa hay nhìn thấy An đại nhân, liền vẫy tay chào An đại nhân.
An đại nhân thấy sui gia gọi ông ấy, lập tức bước tới, chắp tay chúc mừng: “Hầu gia, chúc mừng chúc mừng.”
Hầu gia nhân cơ hội nói: “Nữ nhi ở nhà mấy vị này buồn gả, trong nhà ta cũng không có tục nạp thϊếp, muốn hỏi một chút xem sui gia con thể lương phối không?”
Hậu viện của An gia thì lại không rườm rà như Hậu phủ. Nhưng mà, người lúc nào cũng đôi ngọn. Bản thân ông có thể nạp thϊếp, các con cũng có thể nạp thϊếp, nhưng mà muốn nạp thϊếp cho cô gia sao? Ha ha!
Trong mắt An đại nhân phi đao tử ra bên ngoài vèo vèo, mấy người muốn gả nữ nhi không thể chịu đựng nổi, ngượng ngùng giải tán.
Sau khi Hạ Văn Chương dẫn dắt các Tiến sĩ lạy tạ hoàng ân, làm xong tất cả các lễ nghi, thì lấy tốc độ nhanh nhất để cưỡi ngựa trở về.
Hắn nóng lòng muốn chia sẻ vinh quang của hắn với Châu Châu!
Vốn dĩ là Hạ Văn Cảnh muốn làm quen với các vị đồng liêu tương lai một chút, nhưng khi thấy ca ca lòng ngứa ngáy khó nhịn muốn về nhà như vậy thì cũng đổi ý, dắt ngựa tới, nhanh chóng đi về nhà.
Hầu gia vẫn chưa về nhà, hai người con trai của ông là con đẻ, không chạy khỏi, sau khi bãi triều thì đi uống rượu cùng những người khác.
Hầu phu nhân khen ngợi hai con trai một trận rồi ôm Tiểu Tam đi, không làm phiền phu thê bọn họ vui mừng.
Phía sau cánh cửa đóng kín, Hạ Văn Chương cúi người ôm lấy Hàn Châu, giọng nói lại run rẩy dữ dội hơn: “Ta không nuốt lời! Châu Châu, ta đã hứa với nàng là ta sẽ làm được!”
Hắn đã hứa sẽ cho nàng vinh quang, hắn đã làm được!
Ở bên ngoài thì dửng dưng như thường biết bao, bình tĩnh kiềm chế, nhưng giờ phút này ở trước mặt tức phụ yêu, hắn lại hoàn toàn không có chút đề phòng nào, đáy mắt lóe ra sự kích động và vui mừng.
“Ta và Châu Châu tự hào về chàng.” Vu Hàn Châu nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng hắn nói.
Bởi vì Châu Châu đã ngủ, thuận lợi cho hai tức phụ chồng nói chuyện, Hạ Văn Chương đã lôi kéo nàng nói chuyện rất lâu.
Nói bắt đầu từ tháng sáu năm ngoái hắn đã học tập chăm chỉ như thế nào
Nói lúc hắn thi đình, hắn đã hết sức chuyên chú như thế nào, ngay cả Hoàng thượng đứng ở sau lưng hắn, hắn cũng không phát hiện.
Nói hôm nay lúc được chỉ điểm đầu tiên với tư cách là Trạng nguyên, cảm giác được sự hâm mộ khi người khác nhìn về phía hắn, ánh mắt ghen tỵ thì hắn có bao nhiêu đắc ý.
Còn nói Công bộ Tư đại nhân tiếc nuối như thế nào, vốn dĩ là muốn cho hắn vào lục bộ, kết quả là hắn thi quá tốt, Hoàng thượng chỉ định hắn vào Hàn Lâm, không thể giành được nữa.
Còn nói ở hộ bộ cũng có người muốn hắn bởi vì bài thi đình của hắn viết tốt, liên quan đến phương pháp cải cách thuế vụ, còn có cái nữa chính là thân phận hắn đủ cao, lại biết hốt bạc. Nếu như nhậm chức Hộ bộ, sẽ là một tay tài giỏi trong việc giải quyết sự căng thẳng của ngân khố quốc gia.
“Bọn họ đều muốn ta.” Nói tới chỗ này, trên mặt hắn không che giấu được vẻ kiêu hãnh.
Bây giờ có rất nhiều người đều biết sự tài giỏi của hắn như vậy.
Nhưng hắn không hề vì thế mà vui sướиɠ, hoặc là vô cùng phấn khích khi được tán thưởng.
Hắn đã sớm không còn lạ gì nữa. Hắn có Châu Châu, nàng là người đầu tiên khích lệ hắn, bây giờ hắn cũng đã vững chắc lớn lên, như nhánh cây đại thụ rậm rạp, đã không cần quan tâm đến lời bình luận của người khác nữa.
Vu Hàn Châu có thể nói như thế nào đây?
Cũng chỉ có thể bê lấy mặt hắn, nói: “Ta là người tự hào về chàng nhất.”
Tiếp theo, Hạ Văn Chương bận rộn.
Hắn bây giờ là người có công việc.
Mỗi ngày phải đi đến Hàn lâm viện để báo cáo, khi tôi quay lại, sau khi trở về thì đi đến chánh viện để thỉnh an, nhìn Tam đệ một chút. Sau đó mới trở về Trường Thanh viện, nhìn tức phụ và nữ nhi một chút.
Viết thoại bản? Đã sớm quên đến nơi xa xôi nào đó rồi.
Vốn dĩ là Hạ Văn Cảnh cũng phải đi đến Hàn lâm viện để báo cáo, nhưng mà Thái tử điện hạ đã mưu một vị trí trống cho hắn ta ở Bộ binh, để cho hắn đi qua đó.
“Ủy khuất ngươi rồi.” Lúc Thái tử nói chuyện, vỗ lên vai hắn một cái: “Vốn dĩ là theo như thứ hạng của ngươi, có thể vào Hàn lâm, nhưng ta muốn cho ngươi vào Bộ binh.”
Hạ Văn Cảnh lập tức gật đầu không chút do dự: “Tùy ý điện hạ sai khiến!”
Nhưng sau khi Hầu gia biết thì lại trầm ngâm hồi lâu, nói với Hầu phu nhân:
“Phải nuôi dạy Tiểu Tam cho thật tốt, không cầu tiền đồ.”