Thịt Văn Tổng Hợp

Chương 20: Vì em (H)

“Cứng? Còn không phải bởi vì em?” Thư Viễn nâng mặt cô lên, ngậm lấy đôi môi anh đào mềm mại của cô rồi hôn lên.

Còn, không, phải, bởi, vì, em!

Mấy chữ này khiến trái tim Hứa Khả hoàn toàn tan chảy, giống như một chiếc bánh kem nhỏ bị phơi dưới ánh nắng mặt trời vậy.

Cô cứ như vậy bị Thư Viễn ôm vào trong ngực, di chuyển theo côn ŧᏂịŧ của anh, bộ ngực cô nảy lên áp sát vào l*иg ngực nóng bỏng của anh.

Cái gọi là tiếp xúc da thịt với nhau chính là loại cảm giác này, Hứa Khả vừa nghĩ thì huyệt nhỏ liền bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, mật dịch ấm áp chậm rãi chảy ra từ nơi hai người giao hợp, hai chân cô cũng không tự chủ được mà quấn quanh eo Thư Viễn.

Thư Viễn như nhận được ủng hộ, tốc độ cũng dần dần nhanh hơn, tay anh bóp lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, đâm càng lúc càng sâu vào hoa kính của cô. Hứa Khả dần dần bị anh đẩy lên, khiến cô hoa cả mắt, bàn tay mềm mại đặt ở trên vai anh, cùng với sức lực của anh, liên tục nhấp nhô lên xuống: “Thư Viễn… Anh nhẹ một chút… Quá sâu rồi…”

Côn ŧᏂịŧ to lớn kia liên tiếp không ngừng đâm vào hoa tâm non mềm của cô, tiếng hét của Hứa Khả càng lúc càng quyến rũ hơn, cơ thể liên tục lắc lư qua lại. Còn Thư Viễn thì bóp lấy cặp mông trắng nõn mượt mà của cô, cúi đầu hôn lên hai quả cầu tuyết đang đong đưa trước ngực cô, mυ'ŧ liếʍ nhũ hoa hồng hào non nớt khiến chúng óng ánh như ngọc.

Cảm giác tê dại trong cơ thể quá mức mãnh liệt, Hứa Khả cong eo muốn tránh né môi lưỡi của anh, nhưng bị anh gắt gao đè lại tấm lưng như tuyết của mình rồi áp sát về phía anh, dưới thân mãnh liệt chạy nước rút…

“A…” Hứa Khả hét chói tai đạt tới cao trào, ngón chân trắng nõn cuộn lại rồi duỗi ra.

“Ưm…” Thư Viễn rêи ɾỉ, đỡ lấy cơ thể run rẩy của cô chậm rãi ngã vào trên sofa, một bên hôn nhẹ lên cái cổ đầm đìa mồ hôi của cô, một bên liên tục rút ra rồi chậm rãi đâm sâu vào bên trong hoa huyệt của cô.

“Anh còn muốn sao…” Hứa Khả bị anh trêu chọc như vậy, cảm giác trong cơ thể nổi lên một trận mây gió, cô cảm thấy tâm trạng của mình giống như một bài hát, có chút mong chờ nhưng lại sợ bị tổn thương.

Thư Viễn nghe xong lời này, liền đứng thẳng người, chậm rãi lui ra, khi cảm giác ấm áp nóng rực lại tràn đầy phong phú lập tức biến mất từ trong cơ thể cô, Hứa Khả nhất thời cảm thấy mất mát.

Thư Viễn đương nhiên không bỏ qua dáng vẻ buồn bã mất mát trong nháy mắt kia của Hứa Khả, vì thế anh cúi người xuống đè lên người Hứa Khả, trong mắt tràn đầy ý cười: “Sao? Em còn muốn?”

Mặt Hứa Khả vừa đỏ vừa nóng, cắn môi dưới không biết nên nói cái gì.

“Haiz, người xưa thật sự không có lừa gạt chúng ta nha.” Thư Viễn đột nhiên lắc đầu.

Hứa Khả cảm thấy rất kỳ lạ, liên quan gì đến người xưa chứ?

Liền nghe được Thư Viễn giống như ngâm nga thơ từ, nói một câu: “ Không có đất cày xấu, chỉ có mệt chết trâu …”*

*Nguyên văn “没有耕坏的地,只有累死的牛”: Có nghĩa là đất canh tác có thể không ngừng trồng trọt nhưng trâu cày thì nhất định phải nghỉ ngơi. Hàm ý trong việc ân ái, phụ nữ thì có thể liên tục không ngừng nghỉ nhưng đàn ông thì có thể bị mệt chết :)))

Cái gì là ngụy biện học thuyết xằng bậy? Hứa Khả tức giận mở to hai mắt nhìn anh.

Cái tên nước ngoài này, mới đến Trung Quốc được mấy năm đã học được những trò đùa thô tục rồi, thật là vô học, hừ, vô học gì chứ, anh căn bản trời sinh đã vô lại rồi.

Ngay lúc Hứa Khả bĩu môi đang định đạp Thư Viễn xuống ghế sofa, thì Thư Viễn đã bế cô lên, sau đó lật người cô lại, để cô quỳ nằm trên ghế sofa. Tiếp theo anh nhẹ nhàng vỗ vào mông nhỏ của cô, nhẹ giọng nói: “Khả Khả, chúng ta đổi tư thế cày ruộng mới đi…”

Còn không đợi Hứa Khả kháng nghị tư thế này quá nhục nhã, thì Thư Viễn đã ôm lấy cô từ phía sau, vừa liếʍ vành tai đang nóng lên của cô, vừa dùng tay bóp lấy bộ ngực mềm mại đang rũ xuống của cô.

“A… Ưm…” Cơ thể Hứa Khả lập tức mềm nhũn, giống như con mèo nhỏ được vuốt lông, bị Thư Viễn hôn môi liếʍ láp vô cùng thoải mái mà nhẹ nhàng rêи ɾỉ.

Thư Viễn không nhanh không chậm hôn lên mái tóc đen nhánh của cô, bờ vai mượt mà, tấm lưng trắng nõn như tuyết, xương bướm xinh đẹp, còn có hai vòng xoáy nhỏ dưới vòng eo mềm mại.

Nụ hôn của anh triền miên giống như cơn mưa phùn trong ngày xuân, nhưng lại khơi dậy vô vàn hoa lửa trong cơ thể cô.

Hứa Khả không có chút sức lực nào, mềm như bông nằm trên sofa, vùi mặt vào gối dựa ở trên ghế, không ngừng rêи ɾỉ, mặc cho Thư Viễn ôm cô, hôn cô, nhìn cô…