Trác Nora khóc thật sự thương tâm, cô biết cuộc sống không dễ dàng, đơn giản là cô đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ mà thôi, sao lại không được chứ?
Nhưng điều còn quá đáng hơn chính là, cô xem trọng quy tắc trò chơi và cũng tuân thủ một cách rất nghiêm ngặt, chỉ là tại sao khi cô vừa bước lên sân khấu, thì quy tắc liền thay đổi?
Thương Thiếu Khanh thì lại cho rằng động tác của mình quá thô bạo, khiến cô gái nhỏ này chịu không nổi, lập tức trong lòng mềm nhũn, dưới thân càng cứng, hắn bế Trác Nora lên, đặt cô người lên trên bàn, hôn nước mắt trên mặt cô, dịu dàng nói: “Cố chịu một chút, bắn cho cô ngay...”
Trác Nora cảm thấy những lời này hắn đã nói đến năm sáu lần, cô cũng đã nhịn đến khi mặt trời xuống núi, bị hắn làm đến biến thành ngựa gầy, hắn vẫn còn mê luyến khe suối nước chảy kia, không chịu thả cho cô về nhà.
Trác Nora thở phì phò cắn một cái lên đầu vai hắn, hàm hồ lẩm bẩm: “Xin anh, nhanh lên...”
Đầu vai hơi đau đớn khiến Thương Thiếu Khanh càng cuồng dã xóc nảy, hắn thích Trác Nora thỉnh thoảng lại biểu lộ nanh vuốt nhỏ bé như vậy, chỉ cần hắn vui vẻ, hắn có thể bỏ qua cho sự tùy hứng ngang ngạnh của cô, hắn kéo tóc cô xoay mặt cô về phía mình, vừa hôn cắn lên đôi môi cô, vừa bắn xối xả vào bên trong tiểu huyệt.
Cái miệng nhỏ của Trác Nora bị hôn đến tê rần, bụng nhỏ cũng bị bắn đến căng trướng, nhưng khi nhìn thấy Thương Thiếu Khanh thoả mãn đỡ vật khủng bố của hắn ra khỏi tiểu huyệt mình, rốt cuộc cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Có lẽ màn kinh doanh này cô làm quá tốt, Thương Thiếu Khanh lại chủ động lấy khăn tay ra, giúp cô lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở giữa hai chân, sau đó lại giúp cô chỉnh sửa váy áo, chỉ là một động tác cuối cùng lại khiến cho Trác Nora hoảng sợ đến nỗi không biết phải phản ứng như thế nào.
Hắn đột nhiên nửa quỳ xuống, nhặt đôi giày cao gót của cô bị rơi trên mặt đất, nâng chân cô lên, giúp cô mang vào.
Thương Thiếu Khanh là thượng lưu, toàn thân chỗ nào cũng đều quý giá, có thể bắt một kẻ sang trọng vạn phần như thế quỳ xuống, nhất định là cô không nhận nổi.
Quả nhiên, Thương Thiếu Khanh vừa giúp cô mang giày, vừa nói: “Cô là người thông minh, hẳn là biết, ở bên cạnh tôi mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất của cô.”
Trực tiếp nói thẳng nhanh như vậy sao, cháy nhà lòi mặt chuột à? Khuôn mặt Trác Nora đỏ ửng lên một mảnh, trong lòng sóng gió ba đào.
Đàm Thư Vận tuy có chút biếи ŧɦái, nhưng tốt xấu gì thế lực của hai gia đình cũng ngang nhau, nếu hắn dám tát cô một bạt tai, ít nhất cô cũng có thể trả lại một chiêu tương tự. Còn ở bên cạnh Thương Thiếu Khanh, thì chỉ có thể chịu đựng sự chèn ép vô tình của hắn.
Mua bán lỗ vốn như vậy, sao cô lại làm được?
Nhưng trước mắt đối phương có ý ép buộc mua bán, phải nói như thế nào đây?
Lúc này, thà hy sinh Đàm Thư Vận còn hơn là hy sinh bản thân...
Vì thế cô nỗ lực kéo chân về phía sau, cúi đầu nhìn mũi giày nói: “Tôi rất yêu chồng của tôi, thật ra tôi làm những việc này chỉ vì muốn anh ấy chú ý đến mình. Xin lỗi, tôi đã trêu chọc anh, cũng trêu chọc rất nhiều người. Nhưng bây giờ tình cảm của tôi và chồng tôi rất tốt, trên thế giới này chỉ có một mình anh ấy thích hợp với tôi nhất, có thể cho tôi làm bất cứ chuyện gì tôi thích, chấp nhận tất cả mọi ưu điểm và khuyết điểm của tôi, cũng có thể chịu đựng sự ấu trĩ và tùy hứng của tôi, kiên nhẫn chờ tôi trưởng thành từng ngày. Cho nên, hi vọng anh sẽ không phá hoại tình cảm giữa chúng tôi, có được không?”
Trác Nora đã nói dối cực kỳ thành thạo, chiêu vu oan giá họa này làm có thể nói là thiên y vô phùng.
Quả nhiên, sắc mặt Thương Thiếu Khanh trở nên hết sức khó coi, còn chưa kịp mở miệng thì phía sau đã vang lên một tiếng "rầm" thật lớn...
Cửa nhà ấm trồng hoa bị người ta đá tung ra, sau đó là một âm thanh trầm thấp quen thuộc truyền tới: “Tổng giám đốc Thương, cho dù anh không biết cách thành toàn cho người khác, thì cũng không nên chiếm đoạt tình cảm của người ta...”
Thương Thiếu Khanh đứng dậy, quay người lại, thấy Đàm Thư Vận mặt mày trầm như nước đang đứng ở cửa.
Trác Nora thì giống như thấy được cứu tinh, lập tức đẩy Thương Thiếu Khanh ra, hệt một con chim nhạn hoang dã bay ùa về phía Đàm Thư Vận.
Hai bên đều có hại thì phải chọn thứ ít nguy hiểm hơn, mặc kệ Đàm Thư Vận lúc trước là như thế nào, bây giờ hắn chính là tấm khiên che chắn cho cô.