Thương Thiếu Khanh nhìn về phía Trác Nora một cách đầy thâm ý, sau đó cười một nụ cười đầy chất giả dối với Đàm Thư Vận, rồi lại dời mắt về phía trước, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tổng giám đốc Đàm, gặp lại ở hội trường!”
Đúng lúc này đèn đỏ vụt tắt, xe Thương Thiếu Khanh lao vυ't đi trước xe Đàm Thư Vận, Tư Kỳ Sâm khởi động xe hơi chậm hơn một chút, thấy xe Thương Thiếu Khanh đã vọt tới trước bọn họ, nhưng hắn cũng không hề nóng nảy chút nào, tuy rằng trong xe còn có Đàm Thư Vận, nhưng ít hắn đã có thể ở một khoảng cách rất gần với Trác Nora.
Thời điểm khi hắn phân tâm nhìn về phía Trác Nora ở phía sau, đột nhiên một trận dồn dập thanh âm phanh lại từ phía sau truyền đến. Đột nhiên, “rầm” một tiếng, xe bọn họ bị hút vào đuôi một cái.
Trác Nora không ngồi vững, “Ôi chao” một tiếng, đầu đập vào ghế phía trước.
Tư Kỳ Sâm lập tức dừng xe, quay đầu lại, Đàm Thư Vận cũng khẩn trương ôm chặt cô, hai người đàn ông cùng đồng thanh kêu lên: “Cô sao rồi? Không có việc gì chứ?”
Trác Nora dùng tay che trán lại, từ từ di chuyển đến kính chiếu hậu nhẹ nhàng giở ra thấy trán mình đã bị sưng đỏ một mảng, bẩm sinh cô đã rất thích đẹp, lập tức vội vàng che kín trán lại, đồng thời còn vờ như không có gì trấn an hai người đàn ông trên xe: “Không sao! Tôi không có việc gì!”
Lúc này hai người trên chiếc xe phía sau cũng đã bước xuống, Đàm Thư Vận đặt Trác Nora ngồi dựa vào ghế sau, rồi liền nổi giận đùng đùng đẩy cửa xuống xe.
Trác Nora hiếm khi nhìn thấy Đàm Thư Vận kích động như vậy, bình thường hắn luôn ra vẻ thanh cao, cho dù trời có sập xuống cũng không liên quan đến mình, hôm nay bộ dạng nóng nảy này thật sự là khác hoàn toàn.
Trong khi đó Tư Kỳ Sâm cũng giống hệt như Đàm Thư Vận, hùng hồn mở cửa giống như chuẩn bị đánh nhau với hai người ngồi trên chiếc xe đằng sau vậy, Trác Nora đương nhiên không uống gây ra nhiều chuyện, vì thế bất chấp đầu còn đang choáng váng, cũng lập tức theo bọn họ xuống xe.
Kết quả là vừa nhìn thấy hai người đàn ông đang đi tới từ phía đối diện, cô liền kinh ngạc đến mức không nói thành lời.
Một người trong đó chính là “thầy tốt bạn hiền” Lệ Kiếm Phong, người còn lại cũng đã từng “xuân phong nhất độ” với cô, Ô Quân Triết.
Thật là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí, tại sao trong cùng một ngày năm người đàn ông có liên quan đến cô đều đồng loạt xuất hiện, đừng nói với cô đây là ý trời hay là trùng hợp gì đó...
Lúc này thì Đàm Thư Vận đã mang khuôn mặt âm trầm nguy hiểm đối diện với Lệ Kiếm Phong và Ô Quân Triết, sau đó rống lên: “Hai người các anh có biết lái xe không, nếu vợ của tôi có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ khiến hai người đẹp mặt.”
Vẻ giận dữ bao che người nhà này thật sự khiến cho Trác Nora cảm thấy mới mẻ, nhưng bây giờ màng nhĩ của cô lại chấn động đến mức đau lên, hắn ức hϊếp cô nhiều lần như vậy, sao không thấy hắn tự làm cho mình đẹp mặt đi...
Còn Tư Kỳ Sâm thì lại nhìn thấy Trác Nora bị sự hùng hổ của Đàm Thư Vận khiến cho sợ run lên, liền vội vàng đưa tay đỡ lấy cô, quan tâm hỏi: “Na Na, vẫn còn choáng váng sao?”
Nghe được câu này, cả Lệ Kiếm Phong lẫn Ô Quân Triết đều lập tức nhìn về phía Trác Nora đang co rúc vào người Tư Kỳ Sâm, trong khoảnh khắc khi nhìn thấy cô, thần sắc hai người đều ngẩn ra chỉ có điều là cấp độ biểu hiện khác nhau mà thôi.
Đối diện với một hiện trường lật xe lớn như vậy, Trác Nora liền cái khó ló cái khôn, lập tức lảo đảo dựa vào cửa xe, vừa ôm lấy trán vừa ra vẻ sắp ngất xỉu: “Tôi đau đầu quá các anh đừng gây nhau nữa, tôi muốn đi bệnh viện!”
Ba người đàn ông còn lại đều vội vàng chạy tới chỗ cô, vây xung quanh hỏi han ân cần, từng hồi âm thanh cứ vang lên hết đợt này đến đợt khác, cuối cùng Ô Quân Triết kêu lên: “Mọi người bình tĩnh, tôi là bác sĩ, để tôi kiểm tra cho cô ấy một chút!”
Lệ Kiếm Phong đẩy kính râm trên sống mũi, cười khinh bỉ: “Cậu là bác sĩ tâm lý, kiểm tra cái gì?”
Ô Quân Triết cũng không nóng giận, mở miệng chậm rãi trả lời: “Trước khi tôi làm bác sĩ tâm lý, thì là bác sĩ ngoại khoa, mổ chính!”
Không biết vì sao trước mắt Trác Nora lại hiện ra bộ dạng Ô Quân Triết mặc quần áo phẫu thuật mang khẩu trang trắng, đột nhiên cảm thấy hắn rất ngọc thụ lâm phong, tú sắc khả xan đến mức không chịu được, lại không kiềm được trêu hắn một câu: “Bác sĩ Ô, anh xem tôi có nên đi chụp CT rồi nằm viện quan sát mấy ngày không?!”
Đàm Thư Vận nhìn thấy Trác Nora có thái độ thân thiết như vậy với vị bác sĩ này, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Na Na, xem ra bây giờ em có thể suy nghĩ và nói chuyện một cách rõ ràng như vậy, thì cũng không có việc gì nữa, chi bằng chúng ta đến buổi tiệc đi. Anh cảm thấy sao? Bác sĩ Ô?”
Ô Quân Triết ôn hòa lễ độ gật đầu với Trác Nora: “Trác tiểu thư, cô không cần quá lo lắng, chỉ là đυ.ng vào trán rồi sưng một chút thôi, chỉ một lát nữa sẽ tự khỏi!”
Trác Nora không khỏi nhắm mắt, chân mày nhíu lại, bác sĩ Ô này cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức ngay thẳng lương thiện.
Nói dối một câu cũng không biết, nếu đổi lại là Lệ Kiếm Phong, hắn sẽ biên soạn ra ra cho cô một căn bệnh không thể trị khỏi chỉ trong một giây!
Trong khi đó, Tư Kỳ Sâm đứng bên cạnh nghe Ô Quân Triết nói như vậy, cũng nhẹ nhàng thở ra, duỗi tay định đỡ Trác Nora dậy, nhưng kết quả đã bị Đàm Thư Vận vừa ngồi xổm xuống, đẩy hắn ra.
Sau đó Đàm Thư Vận túm lấy hai tay Trác Nora lật cô lại, đặt lên lưng mình, quay đầu nói với Tư Kỳ Sâm: “Cậu xử lý sự cố này với bọn họ đi, chỗ tổ chức tiệc cách đây không xa, tôi cõng vợ tôi qua bên đó là được!”