Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một trận tiếng đập cửa dồn dập, Đàm Thư Vận ở ngoài cửa hô lớn: “Na Na, em đã khỏe chưa, sao lại khoá cửa lại?”
Trác Nora bị hoảng sợ, tiểu huyệt lập tức co rút dữ dội, siết lấy một phần cơ thể Tư Kỳ Sâm thật chặt chẽ, Tư Kỳ Sâm cũng không bỏ lỡ, bóp eo nhỏ cô, đâm thọc mãnh liệt vài cái cuối cùng, rồi liền bắn ra.
“Đi mau đi...” Trác Nora đẩy người Tư Kỳ Sâm ra, lắc mông muốn tuột khỏi người hắn trượt xuống.
“Đừng sợ...” Tư Kỳ Sâm vẫn ôm lấy thân mình cô không chịu buông tay, tiếp tục cắm côn ŧᏂịŧ bên trong huyệt động của cô, hưởng thụ cảm giác ấm áp và ướŧ áŧ nơi đó.
“Tôi xin cậu, tôi sợ, tôi sợ hắn sẽ làm cậu bị thương...” Trác Nora thấy cứng không được, liền dùng chiêu mềm dịu.
Chiêu này quả thật là hữu dụng, tiểu chó săn được vuốt lông vuốt đến đặc biệt thoải mái, Tư Kỳ Sâm hôn hôn lên toàn bộ khuôn mặt ướt đẫm lại đỏ hồng của cô, dịu dàng nói: “Vậy chị cẩn thận một chút, tôi xuống xe chờ chị...”
Sau đó hắn chỉnh sửa lại một chút quần áo, mở cửa sổ phòng tắm, bò ra ngoài.
Trác Nora nhìn thấy hắn đã nhẹ nhàng nhảy xuống mặt cỏ dưới lầu, cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, cô bao lấy khăn tắm, mở cửa nhà tắm, lại ra mở cửa phòng ngủ.
Lúc mở cửa, trong lòng Trác Nora còn đang suy nghĩ Tư Kỳ Sâm cũng thật can đảm và cẩn thận đó chứ, vì có thể chơi vợ người ta ngay dưới mí mắt anh chồng, mà khoá đến hai lớp cửa.
Sau khi cửa được mở ra, Đàm Thư Vận đứng bên ngoài nhìn thấy Trác Nora tóc tai hỗn độn, sắc mặt ửng hồng, bộ dạng thở hổn hển, liền cười như không cười nói: “Sao lại tắm lâu như vậy, ngủ luôn trong đó rồi à?”
Trác Nora cảm thấy lý do này của hắn cũng không tệ, vì thế trực tiếp cam chịu gật đầu một cái, Đàm Thư Vận vừa đi vào trong phòng vừa nói: “Na Na, sau này em không cần phải khoá cửa, anh chưa bao giờ khoá cửa với em.”
Trác Nora biết hắn ám chỉ lần trước ở phòng sách xem phim quay cảnh hai người bọn họ trong toilet bị cô bắt gặp, vì thế bĩu môi, dùng khăn lông xoa xoa mái tóc ướt dầm dề, thuận miệng trả lời hắn một câu: “Tôi không làm như vậy được, tôi phải đề phòng anh chồng của mình giống như phòng trộm phòng cháy.”
Đàm Thư Vận rút cái khăn lông trong tay cô ra, ôm ghì lấy cô vào l*иg ngực, đè cô xuống giường, cười hết sức nguy hiểm: “Có một câu gọi là phòng ngày phòng đêm giặc nhà khó phòng...”
Trác Nora lập tức cảnh giác dùng đầu gối chống lên đùi hắn: “Sao hả, không phải lát nữa cần ra ngoài sao...”
Trong ánh mắt vừa hoảng hốt vừa sợ hãi của Trác Nora, Đàm Thư Vận ngồi dậy, ấn đầu cô xuống đầu gối mình, sau đó vừa dùng khăn lông nhẹ nhàng lau tóc cô, vừa trêu chọc: “Nếu như anh không lên đây, chắc là em đã quên mất việc này rồi...”
Trác Nora bị ấn xuống đầu gối mình lại trở mình cựa quậy, đẩy đùi hắn: “Được rồi được rồi, anh đi ra ngoài, tôi sẽ thay quần áo ngay.”
“Có áp lực mới có động lực, anh ở đây em sẽ nhanh tay nhanh chân hơn một chút...” Đàm Thư Vận buông lỏng tay, hai tay chống ra sau lưng, ung dung thong thả nhìn Trác Nora.
“Anh ở đây, tôi cảm thấy không tự nhiên, tôi thấy mình ngay cả một chút riêng tư cũng không có...” Trác Nora nói xong liền bò dậy, chạy vào trong phòng tắm, bắt đầu sử dụng máy sấy tóc chạy ù ù, làm khô tóc mình.
Trong khi đó Đàm Thư Vận giống hệt như lão tăng nhập định, không hề bị ảnh hưởng chút nào, kiên nhẫn chờ đợi Trác Nora làm khô tóc xong, ra khỏi phòng tắm, thì hắn vẫn còn ngồi trên giường lướt điện thoại.
Nhìn thấy Trác Nora đã ra ngoài, hắn cất điện thoại di động vào, chỉ vào mấy bộ trang phục đã để sẵn trên giường: "Em chọn một bộ đi, lát nữa sẽ có người để giúp em trang điểm và thay trang phục.”
Khuôn mặt Trác Nora ngẩn ngơ, đột nhiên cô lại có suy nghĩ, Đàm Thư Vận, không phải anh lại muốn chụp ảnh cưới một lần nữa đó chứ?!